Chương 25 - Nhảy bungee
Bộ Lâm Thịnh Dung nghĩ về quá khứ chỉ mỉm cười. Cô phải cảm ơn cái quá khứ đó nó khiến cô có được ngày hôm nay.
Vốn dĩ cuộc sống bình thường sẽ rất bình yên chỉ có cuộc sống triền miên mới là nơi kẻ điên tồn tại.
“Mà Thịnh Dung, cô sinh năm bao nhiêu vậy?” Bọn họ quen biết cũng lâu rồi nhưng trước giờ vấn đề này Vu Âm không có hỏi.
Bộ Lâm Thịnh Dung: “Cô sinh năm bao nhiêu?”
Vũ Âm thấy người bán đã dọn đồ ăn ra liền gấp thử một đũa. Tuy không đẹp mắt nhưng ngon nha.
Bởi vì đồ ăn che mắt mà cô đã nhanh chóng trả lời Bộ Lâm Thịnh Dung.
“93.”
Bộ Lâm Thịnh Dung ồ lên một cái rồi đáp: “Tôi 92.”
Vũ Âm nhanh chóng quan sát người đối diện mình. Không giống nha sinh năm
1992 nha. Chỉ là làm người thì phải tin tưởng nên cô tạm tình vậy.
“Tuần sau sinh nhật chị, A Âm muốn tặng cho chị quà gì?”
Vũ Âm: “Để tôi suy nghĩ.”
“Được.”
Bộ Lâm Thịnh Dung nghe xong chỉ muốn cười to. Sao lại dễ tin người như vậy chứ. Cô ấy không sợ sẽ bị lừa mất hay sao.
Cũng phải, không dễ tin người thì làm sao bị cô lừa hết lần này đến lần khác.
“Không đi thủy cung nữa, chị dẫn em đến nơi này.” Bộ Lâm Thịnh Dung vừa nói
vừa nhấn mạnh vai vế tuổi tác của hai người. Giống như việc được gọi là
chị khiến cô rất thích thú.
Vũ
Âm tất nhiên không cam. Cô nhìn cách nào cũng không ra Bộ Lâm Thịnh Dung có thể lớn tuổi hơn cô nhưng người ta là lão đại nói thì phải nghe
thôi. Cô cũng yêu mạng mình lắm.
Mà cô cũng không ngờ Bộ Lâm Thịnh Dung lại dẫn cô đi nhảy bungee.
Vũ Âm nhìn từng người nhảy xuống không biết nên vui hay buồn nữa. Cô chỉ
cảm thấy sợ đến nổi chân bước cũng bước không vững. Biết trước cô đã lôi cô ấy đi thủy cung vừa xinh đẹp lại mát mẻ rồi.
Bộ Lâm Thịnh Dung nhìn Vũ Âm ôm lấy cánh tay mình chặt cứng liền mỉm cười xấu xa trực tiếp lôi Vũ Âm đến chỗ bán xe mua hai vé.
“Chơi rất vui. Có thể giúp con người giảm bớt căng thẳng…”
“Không cần, tôi không có cái gì để căng thẳng hết, con người rất thoải mái,
rất vui vẻ không cần chơi cái này đâu.” Vũ Âm ôm chặt lấy Bộ Lâm Thịnh
Dung chỉ hận không thể dính chặt vào cánh tay của cô ấy.
Phải biết nơi này là tháp MAU ngọn tháp cao thứ mười thế giới. Từ trên tháp
nhảy xuống độ cao ít nhất cũng là hai trăm mét. Nếu cô mà nhảy xuống
không cần biết có chuyện gì hay không nhưng cô đảm bảo tim mình sẽ dừng
đập đầu tiên.
“Chúng ta cùng
nhảy.” Bộ Lâm Thịnh Dung vốn biết Vũ Âm nhát gan nhưng không ngờ có thể
đến mức này. Nếu cứ nhát gan như vầy làm sao đảm đương nổi vị trí chủ
mẫu Bộ Lâm gia.
Nhưng không sao đã có cô rồi.
“Không, cô nhảy một mình đi.”
Vũ Âm thấy bộ dạng quyết tâm của Bộ Lâm Thịnh Dung liền buông tay cô ấy
ra rồi nhanh chóng quay người bỏ chạy.
Chỉ là cô chưa chạy mấy bước đã bị Bộ Lâm Thịnh Dung kéo ngược trở lại.
“Chị và em cùng nhảy có gì phải sợ đâu chứ. Ngoan đi chị mang dây bảo hộ cho em.”
“Cô tự chơi một mình đi.” Vũ Âm bị Bộ Lâm Thịnh Dung nắm lại liền giãy
giụa. Cho xin đi cô còn yêu cái mạng nhỏ này của mình lắm.
Chỉ là cô có giãy giụa cũng vô ít, Bộ Lâm Thịnh Dung đã mang xong dây bảo hộ cho cô và bản thân.
“Bình tĩnh chút. Không sao, có chị bên cạnh.” Cô vừa nói vừa ôm lấy eo Vũ Âm từ phía sau.
Vũ Âm biết mình không thoát được liền khóc không ra nước mắt. Để xem sau
vụ này cô còn liên lạc với Bộ Lâm Thịnh Dung thì cô sẽ sủa tiếng chó cho xem.
“Em chỉ cần thả lỏng,
nghĩ đến chuyện vui là được. Yên tâm có chị bên cạnh.” Bộ Lâm Thịnh Dung vừa an ủi vừa dắt Vũ Âm đến khu vực nhảy.
Vũ Âm đưa mắt nhìn xuống bên dưới chỉ thấy đường xá trong đầu không khỏi
hiện ra khung cảnh cô rơi xuống đó rồi xe chạy qua chạy lại khiến bản
thân là lòng đường như một.
“Yên tâm đi, có chị đây.” Bộ Lâm Thịnh Dung nắm lấy tay Vũ Âm không ngừng an ủi.
“Em hít một hơi thật sâu, thả lỏng người ra, mắt đừng nhìn xuống dưới, dang hai tay tưởng tượng như mình đang bay là được. Hãy làm một cánh chim
trời.”
Vũ Âm nghe vậy liền làm
theo. Đúng như những gì Bộ Lâm Thịnh Dung nói. Cô đỡ căng thẳng hơn và
chủ yếu là có cô ấy bên cạnh cô cũng yên tâm.
“Em bình tĩnh chưa?” Bộ Lâm Thịnh Dung thấy Vũ Âm đang bình tĩnh dầnlại
thấy cô ấy gật gật đầu liền mỉm cười hài lòng. Người phụ nữ của cô phải
như vậy chứ.
“Chuẩn bị nhé.” Cô lại nói bên tai Vũ Âm nhưng lần này cô không đợi cô ấy trả lời nữa mà trực tiếp đẩy người.
Sau đó cô đứng phía trên nhìn xuống chỉ nghe được tiếng hát thất thanh của người mình mới đẩy xuống.
Bộ Lâm Thịnh Dung lúc này mới từ từ… bò vào trong. Cô có biết chỗ này cao vậy đâu. Làm cô sợ chết đi được. Đáng sợ quá đi mất.
Nhân viên trực ở đó thấy Bộ Lâm Thịnh Dung bò vào liền nhắc nhở.
“Qúy khách không chơi sẽ không được hoàn tiền đâu ạ.”
Bộ Lâm Thịnh Dung xua xua tay. Khuôn mặt trở nên tái mét. Chỗ quỷ quái này cũng cao quá rồi đó.
“Không cần hoàn, không cần hoàn.”
Cô cũng không thiếu chút tiền đó.