Chương 23 - Đi chơi 1
Bộ Lâm Thịnh Dung nhìn Vũ Âm cầm gậy đánh golf bắt đầu những động tác đánh vô cùng điêu luyện liền cau mày. Cô quên mất Vũ Âm sinh ra ở Vũ gia
những thứ như này vốn không làm khó được cô ấy. Chỗ này một trăm phần
trăm là sân chơi của cô ấy chứ không phải chỗ cho cô thể hiện. Chứng tỏ
bác sĩ Tần cũng không phải chuyên gia tình yêu có thể tin tưởng được.
Chỉ là cô đã từng nhìn thấy Vũ Âm ở rượu chill theo nhạc ở bar cũng nhìn
thấy cô ấy trong bộ bikini vô cùng gợi cảm của một omega khi trưởng
thành trong quyến rũ vô cùng, nhưng cô lại không nghĩ tới khi chơi thể
thao cô ấy cũng rất quyến rũ. Hiện tại Vũ Âm có làm gì thì trong mắt cô, cô ấy chính là đẹp nhất và hoàn hảo nhất.
Vũ Âm thấy có mỗi bản thân mình tập trung vào mục đích đến đây liền cau
mày. Không phải rủ cô chơi golf sao? Sao có mỗi cô chơi vậy?
Cô nhìn Bộ Lâm Thịnh Dung đứng phía xa nhìn mình liền có suy nghĩ vô cùng to gan.
Vũ Âm nhìn quả golf dưới chân rồi cầm gậy làm động tác đánh khiến quả golf bay thật xa. Sau đó cô lại nhìn Bộ Lâm Thịnh Dung cười một cái, điệu bộ rất thành khẩn muốn nhờ vả.
“Thịnh Dung, cô nhặt golf giúp tôi đi.”
Bộ Lâm Thịnh Dung đang thất thần ngắm người trước mắt, khi nghe gọi liền làm theo mà không suy nghĩ.
Chỉ là sau đó có ai kia làm được một lần liền được nước lấn tới bắt lão đại Huyền Thương Hội liên tục đi nhặt golf cho mình.
Bộ Lâm Thịnh Dung từ lần nhặt thứ ba đã phát hiện ra ý đồ của Vũ Âm nhưng
cô rất sẵn lòng đi nhặt. Vũ Âm đánh quả golf đến đâu cô liền nhặt đến đó còn ở trong trạng thái vô cùng vui vẻ.
Những người làm ở trong sân golf thấy vậy xém chút rớt cả con mắt ra ngoài.
Sân golf Đồng Mô là một phần tài sản của Huyền Thương Hội thuộc quyền quản
lý của đại trưởng lão. Nên việc chủ thượng đến đây từ sớm đại trưởng lão đã cho người sắp xếp trước. Chỉ là bọn họ không ngờ chủ thượng đã mang
một cô gái đến, còn sủng đến mức tình nguyện chạy hết sân cỏ để nhặt
golf.
Đúng là sống lâu mới thấy được những cảnh như vầy.
Trong lòng bọn họ không khỏi nhắc nhở bản thân phải nhớ rõ mặt cô gái đi cùng chủ thượng. Biết đâu có một ngày bọn họ phải cúi đầu gọi cô ấy là chủ
mẫu thì sao.
Tính ra thì chủ
thượng qua mấy chục mùa xuân rồi mới có một omega bên cạnh. Lúc đó bọn
họ còn cho rằng cái kia của alpha mà chủ thượng có vốn không dùng được.
Chủ thượng ngại nói ra mới không tìm omega giải phóng nhưng may quá
không phải.
Cuối cùng sau bao ngày tháng ăn chay niệm phật thì phật tổ cũng phù hộ chủ thượng của bọn họ rồi.
Bộ Lâm Thịnh Dung mà biết suy nghĩ của bọn họ cô sẽ trực tiếp giết chết
hết. Cô không có omega ở bên cạnh vì lúc đó cô chưa tìm được người mình
thích mà thôi. Có liên quan gì đến việc cô ăn chay niệm phật đâu chứ.
Vũ Âm đánh golf một lúc cũng chán. Cô đối với môn này chỉ học cho có để giao tiếp mà thôi.
Năm cô học đánh golf Vũ Yên
Bằng còn chưa ra đời. Vậy nên cô chỉ đi chơi cùng ba mình và chị cả.
Chắc cũng vì vậy mà cô cảm thấy môn thể thao này không được thú vị cho
lắm.
Ba cô và chị cả rất ít
nói, thậm chí mặt lạnh y chang nhau. Hai người họ có thể chơi cả ngày và ở trong trạng thái im lặng. Thử hỏi người có tính cách như cô làm sao
chịu nổi hai cái tản băng như thế.
Sau đó vì thấy cô không có hứng thú nên ba cô mới cho cô đi học bale. Ở đây quả thực là thiên đường của cô vì có thể tự do bay nhảy mà không cần
nhìn sắc mặt hai tản băng đó.
“Tôi đến đây lần đầu rất muốn đi tham quan. A Âm cô làm hướng dẫn viên giúp tôi nhé.”
Vũ Âm nghe lời để nghị cùng ánh mắt mong đợi của Bộ Lâm Thịnh Dung liền bĩu môi.
Mặc dù bộ dạng đó rất khiến người khác muốn chiều chuộng nhưng nghĩ tới Bộ
Lâm Thịnh Dung là ai cô liền bị dội một gáo nước lạnh.
“Đi, được không?” Bộ Lâm Thịnh Dung nắm lấy tay Vũ Âm còn làm điệu bộ cún con vô cùng đáng yêu.
Vũ Âm: “…”
Cho dù biết Bộ Lâm Thịnh Dung là đoạn trường thảo nhưng cô vẫn không nhịn
được mà muốn bứt lấy hoa. Ai bảo con người có bản thân thích cái đẹp và
muốn che chở người có bộ dạng yếu đuối cơ chứ. Thật tai hại giống như
câu.
Dưới khóm mẫu đơn đành bỏ mạng. Chết rồi làm quỷ vẫn phong lưu.
“Thịnh Dung, cô là tam tai của tôi đúng không?” Vũ Âm vừa nói vừa cười trêu Bộ Lâm Thịnh Dung.
Từ khi gặp Bộ Lâm Thịnh Dung hầu như cuộc sống của cô nó luôn bị rẽ sang
một con đường bất ngờ nào đó. Có thể đi lạc hoặc có thể đi đúng đường
chỉ là bây giờ chưa xác định được.
Bộ Lâm Thịnh Dung thấy Vũ Âm nắm tay mình cùng mình rời đi liền rất hài
lòng với hành động này. Chứng tỏ cô ấy không ghét cô với lại lời cô ấy
nói rõ ràng không phải trách cứ.
“Cô nói vậy làm tôi buồn đấy. Tại trước giờ tôi cứ nghĩ mình là thần Lakshmi*.”
*Lakshmi: tên Hán Việt là Lạp Khắc Hy Mễ một vị thần của Phật giáo được xem như
vị thần của Tài lộc, Giàu sang, Quyền lực, Dồi dào, Thịnh vượng, Sắc
đẹp.