Chương 39 - Cầu hôn
Ba Vũ khẽ gõ ngón tay lên sofa, ông quan sát Bộ Lâm Thịnh Dung rồi nghiêm mặt.
Lúc trước ông phản đối Vũ Âm đến với Diệp Khả Khả cũng chính vì Diệp Khả
Khả có bộ dạng không đứng đắn như vầy. Ở Bộ Lâm Thịnh Dung ông chỉ thấy
hơn chứ không kém. Loại người cợt nhả như vậy thật sự không đáng tin.
“Con gái tôi không phải món đồ.”
Bộ Lâm Thịnh Dung bật cười. Cái Vũ gia này cũng nghiêm túc thật đấy. Cô muốn làm dịu cảm xúc của bọn họ nhưng không thể rồi.
“Dù sao cháu cũng bị A Âm cướp mất trái tim lẫn thân thể rồi. Bác có thể suy xét việc gả A Âm cho cháu hoặc cháu gả cho cô ấy.”
Ba Vũ: “…”
Mọi người: “…”
Có lẽ đời này họ chưa thấy ai vô sỉ một cách đàng hoàng như vậy.
Vũ Âm nhìn ba mình tức đến xanh mặt liền bày ra bộ dạng biết ngay mà. Cô quả nhiên dự liệu như thần.
Để tránh ba Vũ lên cơn đau tim Vũ Âm đành làm bộ dạng hung dữ với Bộ Lâm Thịnh Dung.
“Ai nói tôi sẽ gả cho cô? Còn lâu nhé.”
Bộ Lâm Thịnh Dung nghe xong liền ồ lên đầy mờ ám.
“Còn lâu cũng được, hiện tại không gấp.”
Vũ Âm: “…”
Cuối cùng Bộ Lâm Thịnh Dung nghe cái kiểu gì vậy.
Còn lâu của cô tức là không bao giờ, không có cửa đấy. Còn còn lâu mà cô ấy nói rõ ràng có thời gian nhất định.
Chưa đợi Vũ Âm nổi đoá thì bên ngoài liên tiếp vang lên tiếng pháo hoa.
Mọi người chỉ có thể gác chuyện này sang một bên mà chúc nhau những câu chúc tốt lành.
Ba đứa trẻ nhà Vũ Huyền Lâm đã được Trần Hân đánh thức liền đi xuống lầu mừng tuổi người lớn.
Ba mẹ Vũ không phải là người keo kiệt những bao lì xì đỏ của họ nhìn thôi
đã cảm thấy rất dày. Đứa bé nhỏ nhất nhà Vũ Huyền Lâm chưa biết nói
nhưng đã nhận được rất nhiều bao lì xì.
Bộ Lâm Thịnh Dung đã sớm chờ đợi giây phút này. Cô mang đến rất nhiều quà tất cả đều chuẩn bị để lấy thiện cảm từ nhà vợ.
Cứ chúc tết một người cô sẽ tặng cho họ một món quà phù hợp.
Cho đến khi đứng trước mặt Vũ Âm thì trên tay cô chỉ còn lại một hộp quà nhỏ.
“Chị tặng chị cho em được không?”
Vũ Âm nhìn Bộ Lâm Thịnh Dung quỳ một chân, tay nhẹ nhàng mở chiếc hộp nhỏ trên tay ra là một chiếc nhẫn kim cương biểu cảm của cô vô cùng đặc sắc. Cô hỏi lại.
“Từ chối được không?”
Chọn đầu năm đầu tháng tỏ tình cũng thật thâm độc. Theo quan niệm của một số gia đình
ngày tết chỉ có thể mang đến may mắn cho mình lần người khác, nếu từ
chối người nào đó thì cả năm họ cũng sẽ bị từ chối y như vậy rất rất xui xẻo.
“Tôi từ chối nhé.”
Mọi người ở Vũ gia: “Chúng tôi cũng phản đối.”
Bộ Lâm Thịnh Dung nghe xong liền nắm lấy tay trái của Vũ Âm trực tiếp mang nhẫn vào. Cô ấy không nhẫn cô cũng sẽ bắt nhận. Nếu không đừng trách cô ăn vạ tại chỗ này.
Nhưng Bộ Lâm Thịnh Dung lại không phát hiện tuy Vũ Âm nói lời từ chối nhưng cô lại không dựt tay lại khi bị đeo nhẫn.
Vũ Âm nhìn chiếc nhẫn trên tay mình liền thở dài.
Trong lòng không khỏi mắng Bộ Lâm Thịnh Dung đúng là đồ trà xanh ngốc nghếch. Bình thường có lời lẽ có thể nói không thành có, nói có thành không,
lươn lẹo đến không ai bằng thêm cái tính trà xanh. Vậy mà giờ phút này
lại ngốc ngốc nghếch nghếch đến như vậy.
“A Âm năm đầu tiên của chúng ta đến rồi.”
Bộ Lâm Thịnh Dung nhìn chiếc nhẫn mang trên tay Vũ Âm liền cúi xuống hôn
một cái. Ánh mắt cô có vạn phần chiều chuộng, yêu thương mà không ai có
thể bắt chước được.
Đợi đến khi Bộ Lâm Thịnh Dung ra về người
trong nhà mới dọn dẹp một chút. Bình thường sẽ có người làm nhưng tết
nhất đã cho họ về quê hết rồi. Nên những việc hiện tại đều do họ tự mình làm lấy.
Dọn dẹp xong mẹ Vũ cũng tranh thủ mở những hộp quà các
con và Bộ Lâm Thịnh Dung tặng. Không mở thì thôi mở rồi bà lại cảm thấy
choáng.
Cho dù bà không phải mẹ ruột của Vũ Huyền Lâm và Vũ Âm
nhưng nhìn cách hai người hiếu thuận thật sự còn hơn cả Vũ Yên Bằng. Năm nay Doãn Tư Ninh có thai không thể về, Vũ Yên Bằng càng không thể vô
trách nhiệm bỏ vợ con ăn tết một mình mà về nhà mẹ được, vì thế hai vợ
chồng họ đã gửi quà về.
Mẹ Vũ đang xem những món quà mình nhận được bỗng nghe thấy tiếng thở dài của ba Vũ.
“Ông làm sao vậy? Không được khoẻ.” Sức khoẻ của ba Vũ không tốt. Mấy năm
nay hết đau lưng lại tăng huyết áp nên chỉ một hành động nhỏ thôi đã
khiến bà lo muốn chết.
“Bộ Lâm gia thật sự giàu có đến mức nào.”
Ba Vũ cầm món quà Bộ Lâm Thịnh Dung tặng đưa cho mẹ Vũ xem. Biết vợ mình không hiểu về mấy thứ này liền giải thích.
“Miếng ngọc này khắc từ ngọc đế vương lục, giá ít nhất cũng năm triệu đô.”
“Tính sơ sơ những vật tặng hôm nay tổng cũng gần hai mươi triệu.” Ba Vũ đột
nhiên thấy mấy bao lì xì tặng cho Bộ Lâm Thịnh Dung không khác gì trò
cười.
Mẹ Vũ nghe xong đột nhiên thấy cái vòng ngọc thạch trên bàn
quá mức bỏng tay. Vũ gia tuy có tiền nhưng không phải là kiểu có thể
quăng một lúc bao nhiêu đó tiền để lấy lòng người khác.
“Lão Vũ, không phải những thứ chúng ta tặng không bằng số lẻ của người ta sao?”