Chương 26 - Ám sát
Bộ Lâm Thịnh Dung sau khi trả lời nhân viên xong cô liền đứng thẳng người dậy. Chỗ đó thật làm cô sợ nha. Cao quá đi.
Sợ quá cô phải gọi cho ai đó để bình tĩnh mới được.
Vì vậy, mọi người liền thấy Bộ Lâm Thịnh Dung móc điện thoại gọi cho ai đó nhưng cuộc gọi lại vô cùng ngắn gọn.
“Đón.”
Theo câu nói này sắc mặt của cô cũng thay đổi một trăm tám mươi độ. Bộ Lâm
Thịnh Dung nhếch môi cười nhạt, cảm nhận bàn tay phía sau lưng mình đã
ướt đẫm liền xoay người đá vào tên nhân viên vừa cầm dao đâm mình từ
phía sau.
Chết tiệt mà. Làm cô
diễn đến phát chán. Cô cảm thấy bản thân mình nếu đi làm diễn viên chắc
chắn sẽ rất nổi tiếng. Biết đâu có thể nhận cả giải Oscar.
Bọn người ám sát Bộ Lâm Thịnh Dung cũng không ngờ bản thân lại bị lừa. Lúc
đầu bọn họ thật sự cảm thấy cô là một kẻ nhát gan lại không có chút
phòng bị nào. Cho đến khi cô trực tiếp dùng một cước lấy mạng tên giả
mạo nhân viên thì họ liền hiểu ngay từ đầu Bộ Lâm Thịnh Dung đã phát
hiện ra bọn họ. Việc cô đẩy cô gái kia xuống chỉ đơn giản là không muốn
cô gái kia bị liên lụy mà thôi.
Tên giả mạo nhân viên bị đá một cước trực tiếp được chơi nhảy bungee không cần mua vé cũng không cần bảo hộ.
Bộ Lâm Thịnh Dung thấy hắn ta bay như vậy không khỏi cảm thán.
“Sao lại không mua vé vậy chứ? Chơi như vậy chết cũng đáng đời.”
Cô nói xong liền cúi người nhặt con dao đầy máu của bản thân mà tên nhân viên kia làm rơi lên.
“Có súng dùng súng, có dao dùng dao. Gỉai quyết mau lên bà đây còn đi đón người.”
Vũ Âm sau khi quay được trở lại vào trong cô không khỏi hỏi thăm tám đời
nhà Bộ Lâm gia. Sao có thể sinh ra một kẻ như vậy chứ. Chết tiết, cái
câu yên tâm đó không khác nào Càn Long nói với Như Ý vậy mà cô cũng tin. Cô thật quá ngu ngốc rồi.
Tứ Gia: “Cô Vũ, chủ thượng đang đợi cô ở đại sảnh.”
Tứ Gia nhìn thái độ của Vũ Âm cũng đoán được cô đang chữi chủ thượng nhà
mình. Cái này cũng không tránh được. Chủ thượng có khi nào cư xử như
bình thường đâu.
Đôi khi bọn họ cũng chữi trong lòng mà. Có đều không dám nói ra bên ngoài thôi.
Thấy Vũ Âm nhìn mình bằng ánh mắt nghi ngoặc lẫn đề phòng Tứ Gia liền mỉm cười rồi giới thiệu.
“Cô Vũ, tôi là Tứ Gia, hộ pháp của Huyền Thương Hội.” Để tăng tính xác thực hắn còn chủ động lấy huy hiệu của Bộ Lâm gia ra cho Vũ Âm xem.
Vũ Âm nghe xong liền nhếch môi. Chơi cô xong liền không có mặt mũi lên gặp cô hay sao. Còn dám đưa người đến chịu thay.
“Bộ Lâm Thịnh Dung là con rùa rụt đầu hả?”
Tứ Gia: “…” Oan ức quá. Chỉ là oan này hắn không thể thay chủ thượng
biện hộ được. Vì vậy hắn chỉ có thể làm động tác mời rồi cùng một số
thuộc hạ đưa Vũ Âm xuống đại sảnh của tòa tháp.
Vũ Âm được hộ tống xuống đại
sảnh trên đường đi cô vẫn không hiểu tại sao có nhiều người túc trực đến vậy. Lúc cô đến đâu có nhiều người như thế. Và đều đặc biệt là khuôn
mặt ai cũng tỏ ra nghiêm trọng.
Vũ Âm: “…” Có gì mà ai cũng tỏ vẻ nghiêm trọng thế không biết. Cuộc sống không phải nên vui vui vẻ vẻ hưởng thụ hay sao.
Sau đó cô lại nhìn sang chỗ khách chờ ở đại sảnh, không nhìn thì thôi, nhìn rồi mới thấy khí thế hắc bang bao trùm chỗ đó.
Bộ Lâm Thịnh Dung ngồi trên sofa nghiêm mặt, bên cạnh có rất nhiều thuộc
hạ mặt tây trang màu đen và một người đàn ông trung niên đang quỳ.
Bộ Lâm Thịnh Dung thấy Vũ Âm đi xuống liền thay đổi sắc mặt từ mùa đông
lạnh lẽo trực tiếp chuyển sang mùa xuân hoa nở phơi phới.
“A Âm, lại đây.” Cô vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình.
Vũ Âm nghe vậy chỉ có thể phụng phịu đi lại. Chuyện cho cô một mình nhảy bungee cô không quên đâu.
“Giận rồi hả? Lần khác chị bù cho em nhé.”
Vũ Âm nghe xong liền trừng mắt. Còn có lần khác. Muốn cô chết sớm đúng không.
“Không cần. Không có nhu cầu.”
Bộ Lâm Thịnh Dung sau đó chỉ bật cười rồi giúp cô vén tóc qua một bên cho gọn lại.
Nhưng những hành động tưởng chừng như nhỏ nhặt này bị thuộc hạ ở xung quanh
nhìn đến mắt chữ O mồm chữ A. Cuối cùng bọn họ nhìn thấy cái gì vậy. Xem có mù mắt chó không chứ.
Chủ thượng độc thân tám ngàn năm bằng thực lực cuối cùng cũng biết cách cưa cẩm người khác.
Vũ Âm lúc này mới để ý đến cái tay bị thương của Bộ Lâm Thịnh Dung. Cho dù đã được băng một lớp dày nhưng vẫn nhìn ra được chút đỏ của máu.
Cô nhớ lúc nãy còn lành lặng mà. Có bao lâu đâu mà đã bị thương như vậy rồi. Nhìn thôi cô cũng cảm thấy đau.
“Tay bị sao vậy? Đưa tôi xem.” Vũ Âm cau mày đưa mắt nhìn vào bàn tay đang đặt ở sofa của Bộ Lâm Thịnh Dung.
Bộ Lâm Thịnh Dung thấy Vũ Âm đang quan tâm mình liền mỉm cười chủ động dựa vào vai Vũ Âm rồi tố cáo bằng giọng điệu mè nheo.
“Bọn họ ức hiếp tôi.”