Chương 30: Em gái
Đáp lại dì là một khoảng lặng kéo dài. Nhưng qua ánh mắt phức tạp xen lẫn đầy cảm xúc của Quốc Duy, có lẽ dì đã đoán ra được bầu không khí khó xử đang dần bao trùm lúc này.
“Đúng rồi, cô vẫn chưa cảm ơn con gái nữa. Con vào nhà uống nước tí nhé?” Dì nhanh chóng đổi chủ đề.
“À, con…” Gia Linh ngập ngừng kéo dài tiếng, rồi lại thở dài hạ giọng, “Dạ vâng ạ.”
Quốc Duy vẫn đứng giữ cửa, từ đầu đến cuối chẳng chịu rời mắt khỏi em một giây nào.
Gia Linh liếc mắt sang phía anh như một câu cảnh tỉnh, chậm chạp tiến vào căn chung cư.
Ngay khi bước qua cửa, Gia Linh đã lập tức trợn tròn mắt bất ngờ. Có lẽ bởi nơi Quốc Duy ở không hề ám đầy mùi thuốc lá đắng nghét và u tối như bản thân em vẫn hay mặc định, mà lại phảng phất chút hương sữa nhàn nhạt.
Gia Linh dời tầm nhìn về đứa bé đang nằm tự chơi trên sô-pha, không khỏi nảy ra hàng đống suy nghĩ nghi ngờ về thực tại.
“Em gái anh.” Quốc Duy đóng cửa, bình tĩnh giải thích, “Đừng có nghĩ linh tinh.”
“Em xin lỗi.” Gia Linh xoa mu bàn tay mình, bối rối cúi đầu.
“Ngồi đi.” Anh thu dọn đồ đạc trên ghế, để lại cho em một chỗ trống vừa vặn, đồng thời bế đứa nhỏ lên ôm gọn vào lòng.
“Em cảm ơn.” Gia Linh để ý đến mái tóc đen tuyền rối bời cùng quầng thâm trên ánh mắt đầy phức tạp của anh, hơi mím môi.
“Con ăn táo đi nhé.” Người phụ nữ đặt đĩa táo xuống bàn, nhận lấy đứa bé từ tay Quốc Duy, “Con tiếp em đi, để dì cho con bé ngủ đã.”
“Dạ vâng.”
Quốc Duy đặt mình xuống ghế, thở phào một hơi, kiểm tra điện thoại, sau đó lập tức cười nhạt: “Xin lỗi, anh ngủ quên mất nên không để ý điện thoại hết pin, làm phiền em rồi.”
“Không có gì ạ.” Gia Linh xua tay, có lẽ vì đang có người lớn trong nhà nên em cũng không thể nói điều em muốn một cách tự nhiên được.
“Em có nhà ở đây hả?” Anh thuận miệng hỏi, lấy nĩa cắm một miếng táo đưa cho em.
“Không hẳn ạ.” Em nhận lấy nĩa táo, “Công ty bố em là chủ đầu tư của khu chung cư này. Em có một căn ở ngay cạnh ấy, nhưng em ít qua đây lắm ạ, vì nó xa quá.”
“À, thảo nào anh chả bao giờ thấy mặt hàng xóm, dù người ta bảo căn đó có người mua rồi.” Quốc Duy nhún vai.
Gia Linh không đáp, cười xòa thay cho câu trả lời.
Một khoảng lặng dài lập tức bao trùm lấy không gian. Gia Linh ngước lên nhìn anh, rồi bỗng phát hiện ra phần quầng thâm đậm màu trên đôi mắt đẹp như đại dương sâu thẳm ấy. Em co mình, khó xử đảo mắt liếc quanh.
“Làm sao thế?” Quốc Duy chậm rãi hỏi.
“Không có gì ạ.” Em lắc đầu.
“Con gái, nhà con ở gần đây hả?” Người phụ nữ nhẹ nhàng đóng cửa phòng, bước ra phá tan bầu không khí ngượng ngùng giữa hai đứa nhóc.
“Dạ? Không ạ, nhà con cách đây cỡ chục cây lận ạ.”
“Xa thế á? Thế, con sang tận đây làm gì vậy?” Dì đặt mình xuống ghế, tiếp tục hỏi thăm.
“Lượn loanh quanh thôi ạ, vì con chán quá.”
“Bố mẹ cho con đi lượn tới đây luôn à?”
Cụm từ “bố mẹ” vừa rồi có lẽ đã vô tình chạm vào một vấn đề cực kỳ nhạy cảm đối với Gia Linh, em bất chợt cứng đờ người, dời tầm mắt sang phía khác như để tránh né câu hỏi.
“Dạ không phải, nhưng vì tính chất công việc nên bố mẹ con không ở đây ạ.” Em mấp máy miệng, vô thức xoa mu bàn tay.
“Ơ, cô xin lỗi.” Người phụ nữ dừng động tác, “Ngại quá, làm con buồn rồi.”
“Dạ đâu, con không có sao hết ạ.” Em nhướng người, cong môi nở nụ cười tươi rói.
Dì định nói tiếp gì đó, nhưng rồi tiếng em bé khóc toáng lên bất ngờ cắt ngang cuộc trò chuyện. Quốc Duy khẽ thở dài, lật đật đứng dậy rồi quay vào phòng.
Chỉ qua khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Gia Linh dường như đã có thể bắt được một nét khó chịu thoáng xuất hiện trên biểu cảm phức tạp của anh. Em cụp mắt, mím môi như thể đang đấu tranh với hàng tá những suy nghĩ ập vào đầu mình.
“Hay con ở đây ăn bữa cơm với dì cháu cô nhé?” Người phụ nữ cắn một mẩu táo, mỉm cười đưa ra lời đề nghị.
“Dạ, sao ạ?” Gia Linh nghiêng đầu hỏi lại.
“Con ở đây ăn tối với dì cháu cô nhé.” Dì nhắc lại một lần nữa, “Càng đông càng vui mà.”
“Dạ thôi, con không muốn làm phiền mọi người đâu ạ.” Em lắc đầu nguầy nguậy.
“Phiền gì đâu mà, tối ba mươi mà ở một mình sẽ cô đơn lắm đấy. Ở đây nhé, cô nấu nhiều thêm một tí, đảm bảo Duy cũng sẽ không nói gì đâu.”
Đối diện với ánh mắt đầy hi vọng của dì, có lẽ Gia Linh cũng chẳng thể nói thêm một lời từ chối nào được nữa. Em đành gạt bỏ tất cả mọi chuyện quá khứ, để chúng ở một góc rồi mỉm cười đồng ý với dì.
“Cảm ơn con.” Dì thả lỏng người, “Đã mấy năm rồi cô không gặp Duy, cũng chẳng biết nó đón Tết một mình như thế nào, có vui hay không. Lần này cô cũng chỉ vào được vài buổi rồi lại đi, thế nhưng có người bạn tốt như con ở cạnh nó thì cô yên tâm rồi.”
Gia Linh đáp lại bằng một gương mặt đầy thắc mắc, nhưng có lẽ vì phép lịch sự nên em cũng không dám hỏi thêm.
“Cô biết con muốn hỏi gì mà.” Dì tiếp lời, “Vì vài chuyện rắc rối nên Duy không ở chung với bố mẹ. Cô bận quá nên cũng không vào thăm thằng bé thường xuyên được, lần này vào cũng chỉ là để nó gặp mặt em gái cùng mẹ khác cha của mình, tiện thể xem thằng bé sống có tốt không thôi. Lâu quá rồi, thằng bé gầy đi nhiều quá.”
“Dạ vâng, con hiểu. Con xin phép đi gọi điện một xíu ạ.” Em đứng phắt dậy, cúi đầu rồi nhanh chóng bước vào một căn phòng trống gần đó, bỏ lại người phụ nữ khó xử ngoái theo.
Em không gọi cho ai cả, chỉ đứng chôn chân một chỗ với biểu cảm chất chứa đầy tâm tư. Có lẽ em rời đi vì không muốn đào quá sâu vào chuyện gia đình nhà người khác, hoặc do em không muốn phải có thêm bất cứ một mối liên hệ thân thiết nào khác với Quốc Duy nữa.
Dù đã quá muộn màng, nhưng dường như mãi đến tận lúc này, em mới có thể gỡ được phần khúc mắc về Quốc Duy mà bản thân em từng luôn để canh cánh bên lòng.