Chương 1: Lần gặp đầu
Tiếng chuông kết thúc ca học chiều vang lên, như mang đến sự giải thoát cho đám học sinh, chúng ùa ra như ong vỡ tổ, đứa chạy một mạch ra bãi đỗ xe, người nán lại nói chuyện, bàn tán. Gia Linh không vội, cất gọn gàng sách vở vào trong cặp, kiểm tra lại hộc bàn, cửa sổ rồi mới ra khỏi lớp.
Sài Gòn giữa tháng mười, vì là gần cuối mùa mưa nhiệt độ dễ thở hơn kha khá, em bình thản ra khỏi cổng trường, ngồi vào xe về thẳng nhà. Gia Linh với tay bật đèn, thắp sáng căn chung cư tối om, liếc mắt nhìn tờ giấy nhớ trên tủ lạnh: [Ba mẹ đi công tác hai ngày, con ở nhà tự lo nhé, mẹ đã gọi bác Hồng rồi.] sau đó tiện tay lấy một chai sữa mát, biểu cảm không hề thay đổi. Em ngồi lên sô-pha, bật tivi xem hoạt hình rồi ngủ quên lúc nào không hay.
Khi Gia Linh dụi mắt tỉnh dậy thì trời đã tối hẳn, ánh đèn lung linh sáng rực tôn lên vẻ đẹp mê hoặc của thành phố, đông đúc không thua kém gì ban ngày. Em mệt mỏi vươn vai, làm vài việc lặt vặt rồi tắm rửa, sau khi suy nghĩ một hồi quyết định đi ra ngoài, ghé vào một quán bi-a quen thuộc.
“Xin chào, cô em bỏ nhà ra đi.” Chủ quán nhìn em cười ghẹo.
“Anh bảo ai bỏ nhà ra đi?” Gia Linh lập tức nhăn mày.
Chủ quán bi-a này là anh họ của em, một kẻ đẹp trai cầm đầu một nơi tụ tập toàn thành phần ăn chơi lêu lổng. Vừa bước vào, khoang mũi em đã ngập tràn mùi khói thuốc, mùi rượu, mùi trái cây ngòn ngọt.
Mấy tên trong quán vừa nhìn thấy em đã trêu chọc, mời chào. Gia Linh đến đây không phải lần đầu, bởi vậy khách quen ở đây hầu hết đều biết mặt em cả. Em bình thản tiến tới bên quầy, gọi một ly cà phê đá rồi ngồi nói chuyện với anh họ.
“Làm sao đấy? Trông mặt ỉu xìu như thiếu ngủ vậy.”
“Thấy nhạt nhẽo quá ạ.” Gia Linh thở dài chán nản.
Em nhấp một ngụm cà phê, nhìn một vòng quán, tầm mắt rơi vào phía bàn số bảy, đặc biệt chú ý tới người đứng trung tâm.
“Anh Đạt, quán mình xuất hiện trai đẹp từ lúc nào vậy?”
“Hả, lúc nào chả có, sau lưng mày đây này.” Quang Đạt nói nhẹ bẫng.
Gia Linh bày ra vẻ mặt đầy khinh bỉ, định cất tiếng thì bên cạnh em xuất hiện một bóng người cao lớn.
“Anh đẹp trai, cho em xin cái bật lửa.” Giọng nói vang lên, âm thanh trầm thấp, êm tai có thể khiến cho người khác mê mẩn.
Trong quán bi-a ám đầy mùi thuốc bỗng phảng phất hương trà hiếm thấy, Gia Linh không thể từ chối mà ngước nhìn người kia, trùng hợp lại là người em vừa mới để mắt tới – Hoàng Quốc Duy. Vẻ đẹp của anh ta khiến em không sao dứt mắt ra được. Mái tóc đen dài rũ xuống che đi vầng trán cao, đôi mắt hút hồn như chứa cả đại dương rộng lớn.
Em chìm vào thế giới trong ánh nhìn của người đối diện, may thay anh họ đã giúp em thoát khỏi đó bằng một cái vỗ vai.
“Em gái, lo chấp nhận sự thật là anh mày đẹp trai đi.” Quang Đạt rút bật lửa từ tủ ra, cười giễu.
“Vâng, CHÚ thì đẹp trai nhất rồi, ai mà bằng CHÚ cho được.” Gia Linh nở nụ cười mỉa mai, đâm thẳng vào nỗi lo của chàng trai tuổi hai mươi sáu.
“Anh Đạt, cháu anh à?” Im lặng nãy giờ cuối cùng Quốc Duy cũng lên tiếng.
“Ngưng đổ dầu vào lửa, cầm lấy rồi cút.”
Cậu thanh niên chụp lấy bật lửa từ ông chú, không có ý định rời đi, tầm mắt hướng về phía em, như thể muốn nói điều gì đó.
“Con Linh mày đi chơi luôn đi, ở đây chướng hết cả mắt.”
“Vâng thưa chú.”
Em đứng phắt dậy, mắt chạm mắt với người cao hơn mình một cái đầu. Quốc Duy chỉ ngón cái về phía bàn số bảy, nghiêng đầu mời em sang chơi, em cũng mỉm cười đáp lại rồi bước tới bên đó.
“Ai đây, đối tượng mới của mày hả?” Minh Nhật chú ý thấy cô gái xinh đẹp rảo bước bên cạnh anh, thuận miệng hỏi.
Gia Linh cười nhạt, quay sang nhìn anh, không bối rối. Anh ta thấy em dường như không muốn giải thích mới khoác vai cậu bạn: “Em gái chủ quán, mới quen được ba phút, giới thiệu với anh em.”, em nghe xong cũng lịch sự gật đầu chào.
“Uầy, thế nhường em gái xinh đẹp chơi trước vậy.”
“Em cảm ơn.”
Gia Linh tới bên bàn, cầm lấy cây cơ. Hôm nay em mặc chiếc áo len mỏng màu cà phê sữa với quần tây, mái tóc dài xoăn sóng lơi có chút cháy nắng, đôi mắt tinh anh xinh đẹp trông có vẻ ngây thơ chăm chú nhìn điểm bắn, làn da trắng hồng như sáng lên dưới ánh đèn. Vẻ bình tĩnh của em toát lên một nét quyến rũ lạ thường, khiến cho toàn bộ ánh nhìn của bốn người còn lại đều đổ lên người Phan Nguyệt Gia Linh.
“Nhìn vậy mà em gái chủ quán chơi giỏi thế cơ á?” Minh Nhật trợn tròn mắt kinh ngạc, thì thầm với bạn thân.
Quốc Duy không đáp, tâm trí gần như đặt hoàn toàn lên em gái đang tập trung đằng kia, ánh mắt bí ẩn dính chặt không rời.
Tròn một giờ sáng, cuối cùng bàn số bảy cũng tan cuộc.
Gia Linh vơ vét từng giọt cà phê cuối cùng, chuẩn bị ra về. Vừa bước chân ra khỏi cửa thì thấy Quốc Duy đứng chờ ở ngay bên cạnh.
“Anh chưa về ạ?”
“Ai đời lại để con gái đi về một mình, đúng không?” Anh ta cười, ngỏ ý muốn đưa em về.
“Em cảm ơn, nhưng mà… Anh có chắc là sẽ đưa em về nhà không đấy ạ?” Em hỏi thẳng, chớp mắt nhìn người đối diện.
Câu hỏi này khiến anh đứng hình một lúc.
“Gì đấy, dụ dỗ em gái tao à?” Quang Đạt đẩy cửa bước ra, ánh mắt đầy nghi hoặc.
“Em tưởng anh bận nên tính đưa em gái dễ thương về dùm anh thôi.”
“Cút dùm đi em.”
Quốc Duy bị xua đuổi cũng không còn cách nào khác, cởi áo khoác ra đưa cho em, nói nhỏ: “Đi đường sẽ lạnh đấy, hôm sau nhớ trả anh là được.”
“Cảm ơn anh.” Gia Linh nhận lấy chiếc áo, gật đầu chào tạm biệt rồi mới leo lên xe của anh họ, ngầm thỏa thuận về lần gặp tiếp theo.