Chương 135 - "Nói mau... Thằng chồng tồi của tôi đâu?"
“Tôi… à…” Nam nhân ấp úng muốn đẩy Bạch Yên Chi ra, nhưng có vẻ anh ta không nỡ.
Ngay sau đó họ có mặt ở một quán nước vẻ hè, Bạch Yên Chi quan sát người đàn ông trước mặt có chút gì đó khác lạ, từ trang phục với đầu tóc rẽ năm
năm, trong khi cô nhớ rõ chồng cũ vuốt tóc kiểu bảy ba, ăn mặc luôn tiết chế màu mè hoa lá hẹ.
Bên nhau 1 năm vợ chồng, khi gặp lại sau 3 ba năm Mặc Đình Ngôn vẫn giữa nguyên mùi nước hoa ngày đó, chỉ có tính
cách trầm xuống xíu thôi.
“Yên Chi…”
Người đàn ông vừa thốt chưa thành câu, thì đã bị Bạch Yên chặn họng.
“Anh không phải Mặc Đình Ngôn!”
Quả thật Bạch Yên Chi nhạy bén vô cùng, khiến người đàn ông khâm phục.
“Nói mau… thằng chồng tồi của tôi đâu?” Bạch Yên Chi vươn tay bóp cổ nam nhân, khiến anh ta đơ người.
Mọi người xung quanh há hốc mồm kinh ngạc, thi nhau bàn tán.
“Ôi trời! Cô vợ đáo để thiệt!” Một phụ nữ trẻ ở bàn bên kháu với chồng.
Ông chồng cau mày liếc vợ một cái, gằn giọng: “Rồi tính học theo hay gì?”
Một nhóm thiếu nữ cười rộ, đứa vỗ vai kẻ vuốt mặt nhau bàn tán.
“Ê mày… tao tò mò ông chồng tồi đó quá!”
“Thôi mầy ơi! Tao cá với mày là ông đó đẹp trai!” Một cô gái tóc búp bê, cười đắt ý cá cược.
Tới lượt nhỏ khác đáp: “Sao mày nghĩ là hot boy?”
“Hầy… Chứ mày thấy thằng cha nào phong độ mà không tồi chưa?”
“Ừ… Xấu cũng tồi mà!… Ha ha!”
“…”
Bạch Yên Chi thấy bị chú ý, và nhanh chóng thành đề tài bàn tán, bèn thả tay ra khỏi người nam nhân.
Người đang ông cười mỉm chi đồng thời chỉnh lại quần áo: “Em không nhận ra anh…”
“Nhận cái đầu nhà anh hả? Mặc Đình Ngôn đâu?”
Bạch Yên Chi linh cảm 99% Mặc Đình Ngôn còn sống, và mối quan hệ người đàn
ông này với chông cũng không đơn thuần, bởi xác xuất giống nhau như
khuôn đúc mà không phải anh em chỉ có 1%, dù chưa nghe Mặc Đình Ngôn nói có anh em sinh đôi, nhưng nghĩ tên chồng đó đến mẹ ruột của mình mà còn dấu cô, giờ có vô số anh em, thì anh ra chắc chắn cũng không khai báo.
Kinh khủng thật! Em trai mình có cô vợ thông minh dữ thần. Phương Hạo Đình tròn mắt kinh ngạc.
Đột nhiên điện thoại anh ta đổ chuông, Bạch Yên Chi nhanh nhẩu chớp chiếc phone trên tay nam nhân, bắt máy ngay:
[Hạo Đình, anh đi mua chút đồ mà sang Úc luôn rồi hả?]
Giọng nói chính xác và ngữ điệu xéo xắc, đích thị đây là chồng cũ, cô nhếch mép giảo hoạt.
Phương Hạo Đình chợt thấy có điềm chẳng lành. cô vợ này tìm được chồng chắc
báo thù dữ lắm đây? Anh ta nhân lúc Bạch Yên Chi không để ý, chậm rãi
đứng lên xoay lưng chuồn.
“Đứng lại…”
Nghe giọng sư tử phía sau, lưng anh ta lạnh toát.
Phen này về thằng Đình Ngôn nhai đầu mình chắc luôn, mẹ kiếp sao vợ chồng
nhà này xứng đôi dữ vậy? Phương Hạo Đình tư tưởng đầy hoang mang nhìn
Bạch Yên Chi chống nhìn quanh, rồi trực diện tiến đến anh.
“Chết bà… không phải muốn mình…” Nhỏ giọng dần.
Bạch Yên Chi kéo nốt trầm kia lên:
“Đi…!”
Bạch Yên Chi thấy điệu bộ chạy trốn này, thì khẳng định có chuyện mờ ám
thật, nghĩ trong tâm cô mà lật được mồ Mặc Đình Ngôn lên, nhất định sẽ
phân thây anh ta trả đũa, phán một chữ ngữ khí ngút trời.
Phương Hạo Đình nghĩ phen này Mặc Đình Ngôn đi đời chắc luôn, và anh thì bị Mặc Đình Ngôn chôn sống thế chỗ cho nó không chừng.
“Em dâu này hiền chỗ nào vậy?” Phương Hạo Đình râm rấp bước theo sau, chau
mày phân tích nhích mắt từ trên xuống dưới thân hình mảnh khảnh, tưởng
dịu dàng ai dè… Này hơi sốc phải không?
[…]
Cùng lúc
này Mặc Đình Ngôn bị cúp máy ngang lại hắt xì vài cái, dù bản thân đâu
bị cảm, hắn chợt thấy có gì đó sẽ xảy đến. Bấm gọi lại bên kia lại thuê
bao.
“Chết tiệt!!! Phương Hạo Đình, anh về đây tôi xé xác anh ra!” Hắn gằn giọng ném điện thoại vào xó tủ áo.
Tính ra thì thân phận là anh hai, chứ em trai gầm một tiếng là Phương Hạo Đình râm rấp nghe, không hé nữa lời chối cãi.
Hai bé con chạy lại sofa tranh nhau muốn cha bế vào lòng.
Mặc Đình Ngôn đang bực tức bỗng nguội lại, vươn tay bế bé gái bao trọn vòng tay ấm, rồi một tay xốc bé trai lên ngồi cạnh.
“Các cháu lại nghịch ngợm hả?”
Đình Thiệu vòng tay ôm lấy eo to lớn của cha, khẽ trả lời: “Chú ơi? Gọi tụi cháu là con đi, chúng con thích ba Ngôn lắm!”
Mặc Đình Ngôn đơ ra vài giây, thầm nghĩ nhóc con này tự quyết định luôn,
vậy hỏi ý mình làm gì? Không biết cha chúng là ai mà gen tốt thế?
Hắn mỉm cười xoa đầu nhóc con: “Ba thì không nhận bừa được đâu nhóc, cha
các cháu sẽ hiểu lầm, rồi đánh mẹ cháu đấy!” Hắn không muốn người chồng
kia giống mình, nghi vợ ngoại tình rồi đánh đập tàn nhẫn, buông lời xúc
phạm trong sạch của vợ.
Những ngày qua sự xuất hiện của chúng
giúp Mặc Đình Ngôn có ý chí vượt qua bệnh tật, chân cũng dần lấy lại khả năng đi lại, tuy nhiên vẫn còn chống nạng, đôi mắt thì ngày một yếu thị lực.
Trái tim suy kiệt dần, thở luôn nhờ trợ giúp của thuốc, Hắn nghĩ bản thân đáng bị như vậy, bởi khi xưa hành hạ người vợ chỉ vì
trinh tiết, nhưng bây giờ biết rõ Bạch Yên Chi bị cưỡng hiếp thì hắn
càng không có tư cách quay lại. Lục Thừa Cẩn luôn trân trọng bảo vệ Bạch Yên Chi trong khi cô ấy đã lấy chồng.
Trong khi hắn là chồng mà không chăm lo tử tế cho vợ, còn hoài nghi thủy chung của vợ, chỉ vì mất đi tấm màng tr*nh quý giá.
Bạch Yên Chi quay về với bé con được nuôi dạy ngoan ngoãn, Mặc Đình Ngôn đã
nhận ra thứ mỏng manh kia không thể đánh giá hết nhân phẩm của một người phụ nữ.
Hắn muốn bú đắp cho người vợ và cũng chính là Crush thuở bé hắn tìm, nhưng số phận ngang trái, trái tim của hắn đang suy kiệt do giai đoạn cuối của hở van hai lá, đã muộn màng để hắn sửa sai, lai mai
ánh sáng cũng giã từ đôi mắt nam nhân.
Tình yêu lớn mạnh cỡ nào
thì hắn cũng không sao chống lại sự xấp đặt của ông trời, phải chăng
không có phép màu nào xảy ra. Không một ai có thể xoay chuyển tình thế
đúng không?
Chẳng người nào sửa được cái kết bi thương cho cuộc đời hắn, khoé mi nam nhân bỗng tuôn rơi dòng lệ.
Hắn nhớ nụ cười của Bạch Yên Chi thuở bé, sự bẻn lẻn khi thành vợ hắn, cái
nết mắng chửi xéo xắc chồng, không giây phút nào trong tâm hắn quên được người con gái đâù ấp tay gối với mình trong một năm, và rồi để lại nỗi
đau trong cuộc đời hắn.
Bạch Yên Chi vừa là “”bạch nguyệt quang trong quá khứ và ở hiện tại lại chính là “nốt chu sa” của đời hắn.
Thật ra Mặc Đình Ngôn nhận nhầm Lạc Vy là bạch nguyệt quang thả thính mình
thuở nhỏ, nên mới toàn tâm yêu và bảo vệ, đến khi Lạc Vy gặp tai nạn hắn mới quy tội cho Bạch Yên Chi hại chết cô bé dễ thương mang cậu bé 10
tuổi ra khỏi bóng tối đơn độc.
Khi ấy hắn yêu hình bóng cô gái
thời thơ ấu, chứ đâu có yêu Lạc Vy của hiện tại, nhưng lại không nhận ra mình yêu Bạch Yên Chi đơn thuần bên cạnh từ lâu.
Đến lúc không
thấy vòng tay vợ ôm lấy hắn, đến lúc không nghe tiếng vợ chọc gan mình,
đến lúc căn phòng phu thê chỉ còn riêng mình hắn ôm nhớ thương.
Những điều tưởng chừng đơn giản nhưng thật vô giá, trong 3 năm ròng hắn dằn
vặt trong đau khổ, nhưng bề ngoài vẫn cố tỏ ra mình ổn, hao công tổn trí tìm mẹ ruột và em gái ruột của vợ để bù đắp lỗi lầm gây ra cho cô vợ cũ đáng thương.
Hắn lại tưởng Lạc Vy là em gái của Bạch Yên Chi,
thế lại nuôi dưỡng chăm lo cho cô ta và con, ngờ đâu hắn lại sập bẫy giả mạo của Lạc Vy một lần nữa, bởi vì tin vào cánh tay đắt lực là Phong
Du.
Giờ nhìn hai bé con này hắn nhớ con trai máu mủ của mình,
tiếc là không thể gặp nó, ôm nó vào lòng, không thể truyền cho con ruột
hơi ấm của người cha. Hắn ôm trọn đôi trẻ trong vòng tay rắn chắc, ngẩn
nhìn kim phút nhảy từng nấc, như đang dần cắt đi sự sống của mình.
“Yên Chi… anh xin lỗi… con ơi cha không tốt!”
Bọn nhỏ ngước lên thấy cha không vội lau đi những giọt lệ, khi nghe Mặc
Đình Ngôn nhớ thương mẹ chúng, đôi trẻ ôm siết cha chúng trong vòng tay
bé nhỏ.