Chương 9 Trần Tiêu Tiêu chợt thay đổi sắc mặt.
- Trang Chủ
- Tổng tài xinh đẹp độc sủng tôi - Thác Bạt Hy (full)
- Chương 9 Trần Tiêu Tiêu chợt thay đổi sắc mặt.
“Sư phụ tôi chính là ngôi sao sáng giới y học nổi tiếng trong ngoài nước, biết bao nhiêu đại nhân vật muốn cầu xin sư phụ tôi cứu mạng còn không được nữa đấy!”
“Hừ…”
Lâm Đồng khịt mũi coi thường: “Đừng nói ngôi sao sáng giới y học gì cả. Tôi chỉ hỏi ông ta có giấy chứng nhận hành nghề y không?”
Giấy chứng nhận hành nghề y?
Hứa Phong tức giận bật cười: “Một tên lang băm có tiếng không có miếng cũng dám nghi ngờ Trương thần y? Ông xứng chắc?”
Nụ cười trên mặt Lâm Đồng chợt cứng đờ, sắc mặt xanh mét, toàn thân run rẩy vì bị Hứa Phong chọc giận.
Ông ta chưa từng bị người nào nhục nhã như vậy!
Nếu không phải vì muốn có được ơn cứu mạng từ Đường Thi Linh, thì dù cho Hứa Phong có quỳ xuống cầu xin ông ta, ông ta cũng sẽ không khám bệnh cho Đường Thi Linh.
Đúng lúc này, y tá trong phòng chợt mở cửa.
“Người bệnh tỉnh, có chuyện muốn nói, ai là người nhà của người bệnh?”
“Thi Linh tỉnh?”
Hứa Phong không thèm nói thêm gì nữa, lao nhanh vào phòng bệnh.
Giờ phút này, sắc mặt Đường Thi Linh tái nhợt, trông có vẻ cực kì yếu ớt.
Thấy trạng thái lúc này của cô, Hứa Phong cảm thấy rất đau lòng.
Anh bước nhanh tới trước giường Đường Thi Linh, ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói: “Thi Linh, anh đã giúp em tìm được thần y rồi, rất nhanh là có thể chữa khỏi bệnh của em.”
“Anh còn nấu canh cho em nữa, đợi lát nữa thần y chữa xong bệnh cho em là em có thể ăn được…”
Nghe mấy lời này, trên khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của Đường Thi Linh lộ ra vẻ mờ mịt.
Cô đang nằm mơ hả?
Hứa Phong chưa từng nói những lời như vậy với cô mà?
Đúng lúc này, Trần Tiêu Tiêu đi qua, nổi giận đùng đùng nói: “Đường tổng, Hứa Phong chẳng biết đi đâu tìm được một gã thầy lang để chữa bệnh cho cô. Hắn đang muốn mạng sống của cô đấy!”
Nghe vậy, ánh mắt Đường Thi Linh dần trở nên tỉnh táo.
Sau đó, trong mắt cô lộ ra ý cười khổ.
Dù là sự lạnh lùng vào hôm trước của Hứa Phong, hay là đủ loại chuyện từng xảy ra trước kia, cô đều có lý do tin tưởng Hứa Phong có thể làm ra loại chuyện này.
“Thi Linh, anh thật sự tìm được thần y, ông ấy có thể chữa khỏi cho em, hãy tin tưởng anh!”
“Đường tổng, chắc là cô biết rõ hơn tôi chuyện Hứa Phong là loại người nào.”
Trần Tiêu Tiêu cũng vội vàng nói: “Đường tổng, tôi cầu xin cô đồng ý để bác sĩ Lâm Đồng phẫu thuật cho cô đi. Hiện giờ chỉ có ông ấy có thể cứu cô. Chỉ cần cô đồng ý là cơ thể của cô sẽ nhanh chóng khỏe mạnh…”
Đường Thi Linh nhìn thoáng qua Trần Tiêu Tiêu, rồi nhìn sang Hứa Phong, thầm thở dài một tiếng.
“Để vị thần y kia chữa bệnh cho tôi đi!”
Trần Tiêu Tiêu và mấy người A Vệ nghe vậy thì đều thay đổi sắc mặt.
“Đường tổng!”
“Không thể để thần y do anh ta tìm tới chữa bệnh!”
“Cô không thể lấy mạng sống ra mạo hiểm được!”
“Bác sĩ Lâm Đồng đang ở đây, chỉ có bác sĩ Lâm Đồng mới có thể chữa khỏi bệnh cho cô!”
“…”
“Tôi nói rồi, mặc kệ anh ấy muốn gì đi nữa thì tôi đều sẽ cho!”
Đường Thi Linh từ từ mở mắt ra, dù cho hiện giờ trông cô có vẻ ốm yếu, nhưng cũng vẫn khiến người ta cảm nhận được khí thế kiên quyết không thể phản bác toát ra từ trên người cô.
Không ai có thể làm trái ý của cô!
“Đường tổng…”
Trong lòng Trần Tiêu Tiêu chua xót đến cực điểm.
Rốt cuộc Hứa Phong bỏ bùa gì cho Đường tổng vậy?
Sao Đường tổng có thể tin tưởng Hứa Phong tới mức ngay cả mạng sống của mình cũng không cần vậy chứ?
Trần Tiêu Tiêu cũng biết tính cách của Đường Thi Linh. Một khi Đường Thi Linh đã làm ra quyết định rồi thì ai cũng không thể làm cô thay đổi.
Giống như lúc trước Đường Thi Linh muốn kết hôn với Hứa Phong, ngay cả khi bậc cha chú nhà họ Đường phản đối, thì Đường Thi Linh cũng dám không nghe, nói gì đến cô ấy chỉ là một trợ lý?
Cuối cùng, Trần Tiêu Tiêu cắn chặt răng, không tiếp tục khuyên nhủ nữa.
Là trợ lý của Đường Thi Linh, điều cô ấy cần phải làm là thực hiện mệnh lệnh của Đường Thi Linh.
Cho dù cô ấy biết rõ mệnh lệnh của Đường Thi Linh là sai lầm!
“Bác sĩ Lâm, mời ông theo tôi ra ngoài, tôi có việc muốn nói với ông.”
Trần Tiêu Tiêu nói với Lâm Đồng, rồi đi trước ra khỏi phòng bệnh.
Hiện giờ cô không nên tiếp tục khuyên nhủ, mà nên tìm cách giải quyết hậu quả nếu có.
Lâm Đồng đi theo ra ngoài. A Vệ hơi do dự, thầm thở dài một tiếng, rồi cũng đi theo ra ngoài.
Lúc đi ngang qua Hứa Phong, anh ta khựng lại, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Hứa Phong, Nếu Đường tổng xảy ra chuyện thì hôm nay anh sẽ chẳng thể ra khỏi bệnh viện Giang Thành!”
Dứt lời, A Vệ dẫn theo mấy anh vệ sĩ đi ra khỏi phòng bệnh.
Hứa Phong mặc kệ lời nói của người khác. Hiện giờ, trong lòng trong mắt anh đều chỉ có một mình Đường Thi Linh.
“Thi Linh, hãy tin anh!”
“Em nhất định sẽ khỏe lại!”
Nghe vậy, Đường Thi Linh chỉ là cười cười, không nói thêm gì.
Hứa Phong nói xong liền đứng dậy nhường chỗ cho Trương Tự Trân: “Ông Trương, làm phiền ông.”
“Cậu Hứa yên tâm, từ bước khám Vọng có thể thấy được chỉ là nội thương, chờ tôi châm cứu xong là sẽ không có vấn đề gì lớn.” Trương Tự Trân từ tốn nói.
Nghe lời nói của Trương Tự Trân, Hứa Phong yên lòng hơn khá nhiều.
Bởi vì biết chữa bệnh cần hoàn cảnh yên tĩnh tuyệt đối, cho nên Hứa Phong dù hơi do dự nhưng vẫn đi ra khỏi phòng bệnh.
Bên ngoài phòng bệnh, Trần Tiêu Tiêu và Lâm Đồng vừa nhìn chằm chằm tình huống trong phòng bệnh vừa nói chuyện.
“Bác sĩ Lâm, nếu lát nữa có xảy ra vấn đề khi chữa bệnh, thì mong ông có thể phẫu thuật cấp cứu càng nhanh càng tốt.” Trần Tiêu Tiêu nói.
Lâm Đồng gật gật đầu: “Trợ lý Trần yên tâm, chỉ cần có tôi ở đây thì Đường tổng sẽ không xảy ra chuyện.”
Lúc này Trần Tiêu Tiêu mới thả lỏng vài phần.
Cũng may là bác sĩ Lâm Đồng không bị tên rác rưởi Hứa Phong kia chọc tức bỏ đi.
Chỉ cần có bác sĩ Lâm Đồng ở đây thì chắc là Đường tổng sẽ không sao.
Lúc này, Hứa Phong vừa lúc ra khỏi phòng bệnh.
Trần Tiêu Tiêu đột nhiên ngẩng đầu nhìn sang anh bằng ánh mắt như muốn xé xác anh: “Hứa Phong, anh là một tên khốn kiếp! Có bác sĩ Lâm Đồng có thể chữa khỏi bệnh cho Đường tổng lại không cần, một hai phải đi nhờ một tên lang băm! Nếu Đường tổng xảy ra chuyện thì tôi muốn cho anh chôn cùng!”
Nghe vậy, Hứa Phong nhìn về phía Trần Tiêu Tiêu: “Nếu bởi vì cô ở đây lải nhải ảnh hưởng đến việc chữa bệnh bên trong, thì cô cũng không cần phải tiếp tục làm việc cho Thi Linh nữa.”
“Anh!”
Trần Tiêu Tiêu bị chọc tức, dùng sức siết chặt nắm tay.
Ngay sau đó, cô nhìn thoáng qua Lâm Đồng vốn có y thuật cao siêu, lại vì bị Hứa Phong ngăn cản mà không thể làm được gì, rồi tức giận đến mức muốn đem tên rác rưởi Hứa Phong được việc thì ít hỏng việc thì nhiều kia chém thành từng mảnh.
Mà lúc này, trong phòng bệnh, Trương Tự Trân đã bắt đầu thi châm.
Thấy Lâm Đồng nhìn chằm chằm trong phòng bệnh, Trần Tiêu Tiêu cũng nhìn theo.
Sau đó, cô lo lắng mà nhíu mày, nói: “Bác sĩ Lâm, chẳng phải ông nói cần phải phẫu thuật hay sao? Châm cứu cũng được hả?”
“Trợ lý Trần, Đường tổng hôn mê là vì nội tạng phần bụng bị thương, trong bụng có máu bầm, máu khó lưu thông.”
Nói xong, Lâm Đồng lắc lắc đầu, “Chỉ dựa vào châm cứu là không thể bài xuất máu bầm trong cơ thể, thậm chí còn có thể làm bệnh tình trở nên nặng hơn nữa.”
Trần Tiêu Tiêu chợt thay đổi sắc mặt.
“Dừng lại!”
“Hứa Phong, lập tức làm tên lang băm bên trong dừng lại!”
“Bác sĩ Lâm Đồng, ở đây chỉ có ông có thể cứu Đường tổng, ông mau đi qua thay tên lang băm kia cứu Đường tổng đi!”
Hứa Phong nhíu mày: “Câm miệng!”
Trần Tiêu Tiêu sốt ruột muốn đẩy Hứa Phong ra để chạy vào trong phòng bệnh.
Nhưng mà, đúng lúc này…
Trong phòng bệnh, Trương Tự Trân đột nhiên rút một cây ngân châm ra.
Sau đó, một dòng máu màu tím đen chảy ra từ trong bụng Đường Thi Linh.
“Máu bầm bị bài xuất ra rồi!”
Lâm Đồng chợt trợn to hai mắt, trên mặt hiện ra vẻ không thể nào tin nổi.