Chương 8: Mười triệu tệ còn chưa đủ?
- Trang Chủ
- Tổng tài xinh đẹp độc sủng tôi - Thác Bạt Hy (full)
- Chương 8: Mười triệu tệ còn chưa đủ?
“Vâng, em đi ngay đây!”
Lâm Hiểu lên tiếng, rồi vội vàng chạy lại thùng rác tìm tờ giấy ghi số điện thoại.
Bên kia, bệnh viện Giang Thành, Hứa Phong mang theo canh gà mới nấu lúc sáng, vừa mới vào cổng bệnh viện đã nhận được điện thoại của Trương Tự Trân.
“Đúng rồi, ở bệnh viện Giang Thành.”
“Ừ, vậy làm phiền ông Trương tự mình đi một chuyến.”
“…”
Cúp máy, Hứa Phong thở phào một hơi, tảng đá vẫn luôn đè nặng trong lòng xem như rơi xuống đất.
Trương Tự Trân tự mình đi chữa bệnh, thương thế của Đường Thi Linh chắc là sẽ không sao.
Hứa Phong mới đi tới hành lang bên ngoài phòng bệnh của Đường Thi Linh, đã thấy Trần Tiêu Tiêu và vệ sĩ A Vệ đang cầu xin Lâm Đồng mau chóng phẫu thuật cho Đường Thi Linh.
Trần Tiêu Tiêu cũng thấy Hứa Phong đang đi tới.
Cô lập tức nhíu mày, nói: “Hứa Phong, không phải anh nói muốn đi mời thần y hay sao?”
“Tôi đi mời rồi. Bọn họ đang tới đây.” Hứa Phong lạnh nhạt nói.
Trần Tiêu Tiêu khinh thường cười khẩy, lười phải nói thêm nhiều lời với Hứa Phong nữa: “Hứa Phong, anh đừng diễn nữa, anh làm như vậy chẳng phải là vì muốn đòi tiền hay sao?”
“A Vệ, đưa tiền cho anh ta đi!”
Trần Tiêu Tiêu vừa dứt lời, A Vệ liền quay đầu ra hiệu, bốn anh vệ sĩ đồng loạt mở chiếc hộp trong tay mình ra.
Từng xấp tiền đỏ tươi lộ ra trước mặt Hứa Phong.
“Hứa Phong, chỉ cần để bác sĩ Lâm phẫu thuật cho Đường tổng, thì Đường tổng sẽ mau chóng khôi phục. Nếu anh đồng ý phẫu thuật ngay lập tức, thì tất cả số tiền này đều là của anh.”
Hứa Phong hờ hững nhìn lướt qua mấy chiếc hộp tiền mặt, ánh mắt không một chút dao động: “Tôi không cần tiền.”
“Không cần tiền?”
“Mười triệu tệ còn chưa đủ?”
“Ha hả, muốn nhiều hơn nữa phải không? Được lắm, đây là chi phiếu đô la Mỹ, anh muốn bao nhiêu tiền thì cứ ghi vào.”
Dứt lời, Trần Tiêu Tiêu lấy một tờ chi phiếu từ trong túi ra, vỗ mạnh vào mặt Hứa Phong: “Đủ chưa?”
Nếu là ngày thường thì Trần Tiêu Tiêu sẽ không cho Hứa Phong một đồng tiền nào.
Nhưng mà bây giờ cô không còn cách nào khác.
Đường Thi Linh đã hôn mê rồi. Trừ khi là có người thân của Đường Thi Linh ký tên, nếu không thì không ai dám phẫu thuật cho Đường Thi Linh.
Mà người thân của Đường Thi Linh đều ở thủ đô. Hiện giờ chỉ có Hứa Phong là mang thân phận người thân, đủ điều kiện để ký tên.
Hứa Phong nhíu mày, không hề xem tờ chi phiếu.
Lúc này anh cũng lười đi nói nhiều với Trần Tiêu Tiêu. Anh lướt qua Trần Tiêu Tiêu, đi về phía phòng bệnh VIP.
“Hứa Phong! Rốt cuộc anh còn muốn gì nữa?”
“Chỉ có bác sĩ Lâm Đồng mới có thể cứu được Đường tổng!”
“Hiện giờ Đường tổng đã hôn mê. Nếu còn không phẫu thuật thì cô ấy sẽ không qua được!”
“Hứa Phong, một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, lương tâm của anh bị chó ăn rồi hả?”
Giọng nói giận dữ lại sốt ruột của Trần Tiêu Tiêu làm lòng Hứa Phong chững lại.
Thi Linh hôn mê?
Anh không kịp nghĩ nhiều, vội vàng chạy về phía phòng bệnh của Đường Thi Linh.
“Thưa anh, người bệnh đang trong tình huống nguy hiểm, anh không thể đi vào!”
Y tá đứng ở cửa ngăn cản Hứa Phong.
Xuyên qua kính quan sát trên cửa, Hứa Phong nhìn thấy Đường Thi Linh sắc mặt tái nhợt nằm trên giường. Lúc này cô rất yếu ớt, đến mức phải dùng máy thở.
Cho dù Hứa Phong không hiểu y thuật, thì cũng có thể nhìn ra được trạng thái hiện giờ của Đường Thi Linh tệ đến thế nào.
“Hứa Phong, anh thấy chưa hả?”
“Nếu không phải anh ngăn cản bác sĩ Lâm Đồng phẫu thuật cho Đường tổng, thì sao Đường tổng có thể biến thành như vậy?”
“Bây giờ, ký tên cho tôi!”
Dứt lời, Trần Tiêu Tiêu định nhét thỏa thuận phẫu thuật vào trong tay Hứa Phong.
“Cút ngay!”
Trần Tiêu Tiêu bị khí thế lạnh lẽo chợt tản ra từ trên người Hứa Phong dọa cho sợ hãi, vô thức ngậm miệng lại.
Hứa Phong mặc kệ Trần Tiêu Tiêu, đi thẳng sang một bên gọi điện thoại cho Trương Tự Trân.
Cách đó không xa, Lâm Đồng nhìn Hứa Phong đang đi về phía mình thì nở nụ cười đắc ý.
Ngày hôm qua Hứa Phong khẳng định đi tìm thần y gì đó, làm cho ông ta mất mặt ngay trước mặt nhiều người.
Bây giờ thì sao đây?
Không tìm được thần y, muốn lại đây cầu xin ông ta?
Có điều, hiện giờ muốn cầu xin ông ta phẫu thuật, không dễ dàng như vậy đâu.
Lần này, ông ta thế nào cũng phải làm Hứa Phong quỳ xuống cầu xin ông ta.
Nghĩ đến đây, Lâm Đồng rút lại nụ cười trên mặt, nhìn về phía Hứa Phong đang đi lại với vẻ giễu cợt: “Hứa Phong, hiện giờ chỉ có tôi mới có thể cứu Đường tổng, nhưng mà cậu muốn cầu xin tôi ra tay hả, không dễ dàng như vậy đâu.”
Nghe vậy, Hứa Phong dừng bước.
Sau đó, anh nhìn Lâm Đồng như nhìn một tên ngốc, rồi làm lơ ông ta, đi lướt qua ông ta.
Thấy Hứa Phong đi lướt qua mình, Lâm Đồng ngây ngẩn cả người.
Sao lại thế này?
Không phải Hứa Phong đang đến cầu xin ông ta sao?
Nhìn theo bóng dáng Hứa Phong, Lâm Đồng chỉ cảm thấy cái nhìn vừa rồi của Hứa Phong giống như một bàn tay vô hình tát mạnh lên mặt ông ta.
Ông ta nhìn chằm chằm Hứa Phong, gằn từng chữ một nói: “Cậu muốn Đường Thi Linh chết thật sao? Cả cái Giang Thành này, không có vị chuyên gia nào có y thuật cao hơn tôi. Với trạng thái hiện giờ của mình, Đường Thi Linh có thể chịu đựng được đến lời hẹn sau hai mươi bốn giờ với cậu. Sau đó, chờ tôi chữa khỏi cho cô ấy, để tôi xem cô ấy còn muốn che chở tên rác rưởi muốn cô ấy chết là cậu hay không.”
Không lâu sau, Trương Tự Trân mặc bộ đồ Đường bị giặt tới phai màu, dẫn theo Lâm Hiểu vội vàng chạy tới bệnh viện.
Hứa Phong lập tức bước nhanh lên đón: “Ông Trương!”
“Người bệnh ở đâu?”
Trương Tự Trân không hỏi nhiều lời mà đi thẳng vào vấn đề.
“Mời theo tôi!” Hứa Phong dẫn Trương Tự Trân bước nhanh về phía phòng bệnh của Đường Thi Linh.
Trên hành lang, Trần Tiêu Tiêu thấy cách ăn mặc của Trương Tự Trân, không kiềm được mà nhíu mày, hỏi: “Bác sĩ Lâm, ông quen ông ấy không?”
“Không quen.”
Lâm Đồng lắc đầu, nở nụ cười có vài phần giễu cợt: “Trợ lý Trần, tôi cũng coi như có chút danh tiếng ở Giang Thành, không đến mức quen biết hết chuyên gia của Hoa Hạ, nhưng có thể nói là quen biết hết chuyên gia tỉnh và thành phố. Ông ta đấy hả, tôi thấy cũng chưa từng thấy.”
“Tôi nghe nói hiện nay có rất nhiều kẻ lừa đảo đi khắp nơi giả danh lừa bịp. Các cô cần phải cẩn thận, bị lừa tiền là chuyện nhỏ, nếu chơi ra mạng người thì chính là chuyện lớn.”
Nghe vậy, mặt mày Trần Tiêu Tiêu lập tức trở nên lạnh lẽo.
Cô từng gặp rất nhiều chuyên gia y thuật cao siêu. Dù là trang phục hay là ngoại hình thì Trương Tự Trân đều không có chút dính dáng gì đến hai chữ thần y.
Loại người này có thể cứu được Đường tổng sao?
Cô có ngốc mới tin được đấy!
Trần Tiêu Tiêu hít sâu một hơi, không thể để Hứa Phong tiếp tục làm bậy nữa.
“Hứa Phong, Đường tổng vì tin tưởng anh có thể tìm được bác sĩ mà ngay cả mạng sống của mình cũng lấy ra đặt cược. Còn anh, anh đang làm cái gì vậy? Anh bỏ qua bác sĩ Lâm Đồng có thể chữa khỏi bệnh cho Đường tổng, tùy tiện tìm một thầy lang ven đường tự xưng là thần y tới khám bệnh cho Đường tổng? Anh ước gì Đường tổng mau chết hả?”
Không đợi Hứa Phong trả lời, Lâm Hiểu tính tình nóng nảy đứng bên cạnh không nhịn được mà nói: “Cô nói ai là thầy lang?”