Chương 7: Cháy rồi
“Hứa Phong? Tôi nhớ là tôi chưa từng quen cậu!”
Trương Tự Trân không để lộ cảm xúc tức giận ra ngoài. Ông nhìn chằm chằm Hứa Phong, nói: “Chuyện một năm trước đã qua rồi, tôi cũng không hỏi nhiều nữa. Tôi chỉ hỏi cậu, cậu nói tôi không sống tới sáng mai là sao?”
“Tôi và cậu không hề quen nhau. Vì sao cậu lại muốn tới đây nguyền rủa một ông cụ hơn bảy mươi tuổi như tôi vậy chứ?
Hứa Phong vẻ mặt chân thành nói: “Xin lỗi, ông Trương, bởi vì tôi không có nhiều thời gian nên một số lời nói của tôi có thể gây xúc phạm đến ông. Lần này tôi đến đây là muốn mời ông Trương ra tay cứu vợ tôi. Chỉ cần ông Trương đồng ý, thì tôi sẽ giúp ông Trương thoát khỏi nguy hiểm về tính mạng.”
“Chỉ bằng anh hả??” Lâm Hiểu nhìn Hứa Phong bằng ánh mắt khinh thường.
Sư phụ cậu từng chữa bệnh cho biết bao nhiêu người có quyền thế.
Một khi sư phụ có nguy hiểm thì sẽ có rất nhiều người chủ động giúp đỡ. Vậy nên làm gì đến lượt anh ta giúp đỡ?
Nghe lời hứa “kiêu ngạo” kia, trên mặt Trương Tự Trân vẫn không có chút cảm xúc nào.
Ông cực kì bình tĩnh nhìn Hứa Phong, chỉ có giọng nói mang chút không vui: “Tôi không biết tại sao cậu tìm đến đây được. Nhưng cậu đã biết tôi, còn biết chuyện một năm trước, vậy cậu cũng biết tính cách của tôi.”
“Rất nhiều người cầu xin tôi chữa bệnh, lại không có một ai nguyền rủa tôi chết giống như cậu. Có điều, tôi và cậu gặp được nhau cũng là duyên phận, tôi sẽ cho cậu một cơ hội để giải thích.”
Hiển nhiên là Trương Tự Trân đã nổi giận.
Hứa Phong cười khẽ, giọng điệu lại không chút vui đùa: “Đêm qua tôi mơ một giấc mơ, mơ thấy nơi này xảy ra hỏa hoạn, nên hôm nay tôi tới đây để nhắc nhở ông Trương…”
Hứa Phong còn chưa nói xong đã bị Lâm Hiểu bên cạnh ngắt lời.
“Chỉ sợ là ma quỷ cũng không tin mấy lời này của anh! Cút đi!”
Trương Tự Trân lạnh nhạt nhìn hành động của Lâm Hiểu, không có ý ngăn lại.
Hiển nhiên là ông ngầm đồng ý hành động đuổi Hứa Phong đi ra ngoài.
Hứa Phong không hề tức giận. Bởi vì anh cũng tự biết lời nói của mình không đáng tin chút nào.
Nói đến cùng, lý do nằm mơ thật sự là không đáng tin, lại thêm chuyện chưa xảy ra, dù là ai cũng sẽ không tin tưởng.
Anh lập tức đi tới trước quầy, cầm cây bút ghi lại số điện thoại của mình, rồi quay người nói với Trương Tự Trân bằng giọng điệu chắc chắn.
“Khoảng năm giờ mười lăm ngày mai, bên trái phòng thuốc sẽ bốc cháy, lúc dập lửa nhớ kiểm tra lại chất lỏng trong thùng màu trắng có phải là nước hay không.”
“Ông Trương, tôi chỉ nói tới đây thôi, tin hay không tùy ông.”
“Đây là số điện thoại của tôi. Tôi chờ ông đến tìm tôi.”
Dứt lời, Hứa Phong cười nhạt, thoải mái quay người đi.
Giọng điệu chắc chắn, động tác ung dung, dường như khẳng định một trăm phần trăm là sẽ có hỏa hoạn.
Mà Trương Tự Trân ông nếu không có Hứa Phong nhắc nhở thì chắc chắn sẽ chết vào hỏa hoạn?
Buồn cười!
Nhìn Trương Tự Trân đi cầm tờ giấy do Hứa Phong để lại, trong lòng Lâm Hiểu cực kì tức giận.
“Sư phụ, sao lúc nãy người lại ngăn cản em? Tức chết em rồi! Tên xấu xa kia lại đi nguyền rủa người!”
“Anh ta cho rằng mình là đại sư đoán mệnh chắc?”
Trương Tự Trân không hề nhìn dãy số trên tờ giấy, mà ném thẳng vào thùng rác.
Sau đó, ông nhìn tiểu đồ đệ cứ gặp chuyện là sẽ cáu kỉnh, nói: “Được rồi, không cần phải so đo với loại người này, sau này đừng cho cậu ta đi vào là được.”
Trương Tự Trân lắc đầu, chắp tay sau lưng đi vào phòng thuốc.
Hỏa hoạn gì chứ, toàn là nói bậy!
…
Rạng sáng, Lâm Hiểu đóng cửa lớn lại, đi qua phòng thuốc để sắc thuốc.
Tuy rằng trong phòng thuốc có bếp gas, nhưng vì bảo đảm hiệu quả của thuốc, Bảo Lâm Đường vẫn luôn dùng bếp than để sắc thuốc.
Không biết vì sao, Lâm Hiểu vừa vào phòng thuốc liền vô thức nhớ tới lời nói của Hứa Phong.
Tuy rằng ban ngày ngoài miệng nói không tin, nhưng vì Hứa Phong nói năng quá chắc chắn, nên cậu vẫn cứ cảm thấy thấp thỏm.
Một tiếng sau, Lâm Hiểu sắc thuốc xong, tắt lửa bếp than, định quay về phòng nghỉ ngơi.
Lúc này, trong đầu cậu lại nhớ đến lời nói của Hứa Phong.
“Tối nay tôi không ngủ, chỉ ngồi canh trước bếp lò, để xem có cháy hay không!”
Lâm Hiểu cắn chặt răng, dứt khoát ngồi trước bếp lò, nhìn chằm chằm bếp lò.
Nửa đêm đầu, Lâm Hiểu rất tỉnh táo, nhưng mà nửa đêm sau đến rạng sáng bốn giờ, Lâm Hiểu bắt đầu híp mắt lại, cực kì buồn ngủ.
Tới khoảng năm giờ, Lâm Hiểu ngủ ngồi trên hai đầu gối.
Lâm Hiểu không nhận ra được mùi gas gay mũi đang từ từ lan tràn, chẳng biết cơn gió từ đâu đến thổi tung tia lửa trong bếp lò bay lên trên bức màn.
Lập tức dấy lên ngọn lửa, lửa lớn bùng lên, khói đặc cuồn cuộn…
Lâm Hiểu trong lúc ngủ mơ cảm thấy nóng rực và mùi khói sặc mũi. Cậu lập tức thức dậy.
Khi nhìn thấy trong phòng lửa cháy hừng hực, cả người cậu đều tỉnh táo hẳn lên.
“Lửa!”
“Cháy!”
Lâm Hiểu sợ tới mức luống cuống tay chân. Cậu nhảy ra cửa, vừa định cầm thùng trắng ngay cửa lên thì trong đầu chợt vang lên một câu “nhớ kiểm tra lại chất lỏng trong thùng màu trắng có phải là nước hay không”.
Lâm Hiểu hít sâu một hơi, mở nắp thùng ra ngửi thử, là xăng!
Lâm Hiểu đột nhiên cảm thấy tay chân lạnh băng.
Cậu mới mua thùng xăng này vào hôm nay, vừa rồi luống cuống tay chân nên quên mất chuyện này.
“Người kia không gạt mình!”
Lâm Hiểu cảm thấy rất sốc, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh.
Nếu không có người kia nhắc nhở thì lúc nãy cậu đã dùng thùng xăng đi dập lửa rồi!
Ngay lúc này, ngọn lửa lại tiếp tục bùng lên, Lâm Hiểu không kịp quan tâm tại sao Hứa Phong có thể biết trước, vội vàng xách thùng xăng ra ngoài, rồi xách thùng nước đi vào.
Thế lửa trong phòng có vẻ rất lớn, thực tế thì chỉ có vài bức màn là vật dễ cháy, nên rất nhanh đã dập lửa xong.
Có điều, phòng sắc thuốc đã bị cháy gần hết, không còn nhìn ra là căn phòng nữa.
Trương Tự Trân ngủ cách vách cũng tỉnh giấc, vội vàng chạy qua đây.
Thấy tình huống trong phòng thuốc, đôi mắt vẩn đục của ông chợt thay đổi: “Tại sao lại cháy?”
“Vừa rồi…”
Lâm Hiểu kể lại toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối.
Ngay cả bản thân Lâm Hiểu cũng cảm thấy sợ hãi khi nhắc lại chuyện này.
Cậu và Trương Tự Trân đều ở tại Bảo Lâm Đường, phòng ngủ cách gần phòng thuốc, một khi tạt xăng vào đám cháy thì ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.
Lâm Hiểu sợ hãi mà nhìn Trương Tự Trân.
“Nếu không phải vì có người kia thì e rằng hiện tại thầy trò chúng ta phải táng thân biển lửa rồi…”
“Sư phụ, chẳng lẽ trên thế giới này thật sự có biết trước hay sao?”
Trương Tự Trân cũng cảm thấy rất kỳ lạ, im lặng một lúc mới từ từ nói: “Chắc chỉ là trùng hợp thôi.”
“Có điều, dù nói thế nào đi nữa thì cũng coi như là ơn cứu mạng, không thể không trả, em mau đi tìm số điện thoại của người kia đi.”