Chương 3: Lang băm
Lời nói mơ hồ lộ ra thù hận của Hứa Phong vang vọng bên tai mọi người.
Sắc mặt quản gia Hứa cực kì khó coi. Ông ta không cam lòng mà nhìn thoáng qua hợp đồng rơi rụng trên mặt đất, rồi nhìn chằm chằm Hứa Phong vài giây, sau đó nói câu hôm nào lại đến với Đường Thi Linh và đi ra khỏi phòng bệnh.
Điên rồi!
Khốn kiếp, hôm nay Hứa Phong nổi điên cái gì vậy?
Dám cãi thẳng mặt ông ta thì thôi, vậy mà còn dám ngăn cản nhà họ Hứa tiếp quản tập đoàn Linh Thị!
Xem ra là Đường Thi Linh đối xử quá tốt với cậu ta, mới làm cậu ta không nhận rõ được địa vị của mình ở nhà họ Hứa.
Chờ xem! Chờ ông ta báo cáo với ông chủ, nhất định phải đuổi tên rác rưởi này ra khỏi nhà họ Hứa!
Đám người quản gia Hứa đi rồi, trong phòng bệnh chỉ còn lại ba người là Đường Thi Linh, vệ sĩ A Vệ và Hứa Phong.
“Thi Linh, xin lỗi, rất xin lỗi…”
“Chuyện hôm qua chỉ là ngoài ý muốn. Anh thật sự không biết em bị tai nạn xe. Anh cho rằng… Sau này anh sẽ không bao giờ tổn thương em nữa. Em tha thứ cho anh được không? Chỉ cần em không ly hôn, không rời khỏi anh, thì sao cũng được hết.”
Hứa Phong áy náy bối rối đến mức không biết nên đặt tay chân ở đâu. Anh thậm chí không dám nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh nhạt của Đường Thi Linh.
Nghe lời xin lỗi thâm tình của Hứa Phong, Đường Thi Linh hơi sững sờ.
Ngay sau đó, cô nở nụ cười tự giễu.
Giờ phút này, cô nhìn Hứa Phong như đang nhìn một người xa lạ.
“Tập đoàn Linh Thị còn chưa đủ sao? Anh muốn gì nữa? Nói thẳng đi!”
Đây là lần đầu tiên Đường Thi Linh lạnh lùng như thế với Hứa Phong!
Cũng là lần đầu tiên Đường Thi Linh nói chuyện với giọng điệu lạnh lùng nhất kể từ khi chào đời.
Từng câu từng chữ giống như mũi kim đâm mạnh vào trái tim Hứa Phong, làm anh đau đớn đến mức cổ họng không thốt ra lời.
Hứa Phong nắm chặt giấy ly hôn trong tay, đau lòng lại kiên quyết mà nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của Đường Thi Linh.
“Anh cản em ký hợp đồng với quản gia Hứa không phải là vì muốn nhiều hơn nữa, mà là vì muốn nói cho em biết sau này anh sẽ không tranh giành bất cứ lợi ích nào cho nhà họ Hứa nữa.”
“Anh thật sự không cần gì cả! Anh chỉ cần em thôi!”
“Anh không mong cầu em tha thứ cho anh. Anh chỉ hy vọng em cho anh một cơ hội, để anh đền bù sai lầm trước đây. Đừng ly hôn với anh được không?”
Nếu ngày thường Hứa Phong nói ra những lời này với cô, thì cô đại khái đã không màng tất cả mà mở lòng ra với anh.
Nhưng mà lần này, trong lòng Đường Thi Linh không hề có một chút vui sướng nào, mà chỉ có đau thương.
Bởi vì lần nào cũng vậy, chỉ khi có việc cần cô thì Hứa Phong mới sẽ dỗ dành cô.
Và lần nào cô cũng tin anh, cuối cùng đều đổi lấy tổn thương máu chảy đầm đìa.
“Anh không sai. Là tôi sai…:
Đường Thi Linh nhắm mắt lại, không muốn nhìn Hứa Phong.
Cô không dám nhìn anh nữa.
Người đàn ông này là người mà cô yêu nhiều năm qua, cũng là người mà cô muốn bảo vệ bằng cả mạng sống.
Nhưng ngày hôm qua anh lại muốn mạng sống của cô.
Sao cô lại vô dụng như vậy chứ?
Dù cho tối qua anh đẩy cô xuống lầu, thậm chí tận mắt nhìn cô ngất đi, vậy mà cô vẫn không nỡ hận anh.
Cô chỉ là đau lòng, thất vọng…
Có điều, Đường Thi Linh nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, ánh mắt trở nên bình tĩnh lần nữa.
“Được rồi, đừng nói nữa, anh đã mang giấy thỏa thuận ly hôn đến rồi, vậy thì ký tên rồi đưa cho A Vệ đi.”
“Anh còn muốn gì nữa thì cứ nói với A Vệ, chỉ cần tôi có tôi đều sẽ cho anh..”
“Tôi mệt mỏi. Anh ký tên xong thì đi đi.”
Dứt lời, Đường Thi Linh nhìn về phía vệ sĩ bên cạnh.
Vệ sĩ lập tức lấy bút ra ngăn trước mặt Hứa Phong.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Đường Thi Linh, Hứa Phong thật sự rất muốn nói là anh sống lại, anh biết đời trước anh sai nhiều đến thế nào, anh thật sự sẽ không tổn thương em nữa, anh sẽ dùng quãng đời còn lại để bảo vệ em…
Chỉ là ai sẽ tin tưởng loại chuyện không hợp lẽ thường như thế này?
Có lẽ cô sẽ cảm thấy càng thêm chạnh lòng khi cho rằng anh vì trêu đùa cô mà ngay cả lời nói dối này cũng nói ra được.
“Hứa Phong! Anh còn có mặt mũi tới đây hả?”
Ngay lúc Hứa Phong đang suy nghĩ nên tiếp tục giải thích như thế nào với Đường Thi Linh thì một giọng nói giận dữ bỗng nhiên vang lên.
Là Trần Tiêu Tiêu dẫn theo y tá và một vị bác sĩ trung niên đi nhanh vào trong phòng bệnh.
Thấy thương thế của Đường Thi Linh coi như ổn định, cô ấy mới thở dài ra một hơi.
Sau đó, cô quay lại nhìn Hứa Phong với vẻ lạnh lùng, mỗi câu mỗi chữ thốt ra đều chất chứa lửa giận điên cuồng: “Anh thấy Đường tổng còn chưa bị anh hại chết, nên anh tới đây đổ thêm dầu vào lửa hả? Anh còn muốn lấy việc ly hôn ra uy hiếp Đường tổng?”
“…”
Trần Tiêu Tiêu còn nói gì đó, nhưng mà Hứa Phong không có nghe rõ.
Anh đang nhìn chằm chằm vào gã bác sĩ đi theo sau Trần Tiêu Tiêu.
Lâm Đồng!
Vị bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình được đồn là giỏi nhất thành phố!
Nhưng mà Hứa Phong từng sống một đời lại rất rõ ràng, gã bác sĩ Lâm này chính là một tên lang băm!
Phần lớn những danh tiếng về y học của ông ta đều được xây dựng dựa trên các mối quan hệ quen biết.
Nếu không phải một năm sau ông ta trị chết một ông cụ có thân phận rất cao, chỗ dựa của ông ta không chống đỡ được, thì Hứa Phong cũng sẽ không thấy được sự cố tử vong y tế trên hot search.
Sao bây giờ ông ta lại ở đây?
Gã lang băm hại Đường Thi Linh vào kiếp trước là ông ta hả?
Anh còn nhớ khi ấy lang băm nói Đường Thi Linh cần phải phẫu thuật ngay lập tức, hơn nữa tỷ lệ phẫu thuật thành công rất cao.
Nghĩ đến đây, Hứa Phong không ngăn cản Lâm Đồng chữa bệnh, chỉ lẳng lặng mà nhìn ông ta, định nghe kết quả chẩn bệnh của ông ta.
“Trợ Lý Trần, cô quản quá nhiều rồi.”
“Đường tổng, tôi…”
Trần Tiêu Tiêu hít thở mạnh một hơi, không cam lòng mà trừng Hứa Phong một cái, rồi mời Lâm Đồng tới trước mặt Đường Thi Linh vốn đang yếu ớt: “Bác sĩ Lâm, đây chính là Đường tổng mà tôi vừa nói qua điện thoại.”
“Chào Đường tổng, để tôi kiểm tra vết thương trước đã nhé?”
Chỉ là Lâm Đồng còn chưa kịp chạm vào cổ tay Đường Thi Linh, thì Đường Thi Linh đã vô thức rút tay lại.
Trần Tiêu Tiêu vội vàng lấy một chiếc khăn lụa ra quấn trên cổ tay Đường Thi Linh, rồi nhìn Lâm Đồng bằng vẻ mặt xin lỗi, giải thích: “Ngại quá, Đường tổng có thói ở sạch với người khác giới, bác sĩ thông cảm nhé…”
Lâm Đồng hơi ngẩn người, cười ngại ngùng, sau đó sắc mặt trở nên nghiêm túc.
“Đường tổng, vết thương của cô kéo dài đến hơn mười hai tiếng mới xử lý hả? Cô vốn bị thương không nặng, nhưng mấy tiếng trước sau lưng và cẳng chân của cô lại bị thương lần thứ hai, cây xương sườn thứ hai trên lưng có dấu hiệu vỡ vụn, khoang bụng và lồng ngực đều bị thương nặng…”
“Nếu không phẫu thuật kịp thời thì có khả năng sẽ bị tê liệt nửa người.”
Nửa câu nói sau cùng khiến trái tim mọi người ở đây dường như ngừng đập.
Tê liệt nửa người?
“Thật sự nghiêm trọng giống như lời nói của viện trưởng?”
Trần Tiêu Tiêu có chút giật mình, không nén được nghi ngờ hỏi: “Nhưng trông Đườn tổng có vẻ không nghiêm trọng lắm. Tại sao lại như vậy?”
“Đó là bởi vì cô ấy bị thương ở nội tạng, trong khoảng thời gian ngắn là không thể nhìn ra được gì bằng mắt thường.”
Lâm Đồng nhìn Trần Tiêu Tiêu với vẻ mặt rất nghiêm túc: “Một khi bỏ lỡ thời gian phẫu thuật tốt nhất thì e rằng quãng đời còn lại chỉ có thể vượt qua trên xe lăn.”
Nghe lời nói phán quyết sống chết ấy, sắc mặt hai người Trần Tiêu Tiêu và A Vệ đều trở nên trắng bệch, rồi chợt đồng thời nhìn về phía Hứa Phong đang hơi run rẩy bằng ánh mắt giận dữ.
Đều do anh ta!
Nếu không phải vì anh ta thì sao Đường tổng có thể bị thương nặng như vậy!
Thấy vẻ mặt của hai người, Lâm Đồng có chút đắc ý.
Ông ta nghe nói Đường tổng thân phận hơn người lâu rồi. Hôm nay ông ta thể hiện ra khả năng chữa bệnh của mình, tất nhiên có thể nịnh bợ được Đường tổng.
Nghĩ đến đây, ông ta cười khẽ nói: “Có điều mấy người không cần lo lắng. Tôi đã lên kế hoạch chữa bệnh rồi, chỉ cần Đường tổng phối hợp thì tối nay chúng ta có thể phẫu thuật.”
“Tôi tin chắc xác suất thành công của phẫu thuật nằm trên tám mươi phần trăm.”
“Được, làm phiền bác sĩ Lâm, xin bác sĩ mau chóng sắp xếp phẫu thuật…”
Trần Tiêu Tiêu đã bị “tê liệt nửa người” dọa sợ, gần như không chút do dự đồng ý, sốt ruột giục đi phẫu thuật.
“Đường tổng yên tâm, có tôi ở đây, phẫu thuật sẽ thành công.”
Lâm Đồng vui mừng ra mặt.
Chờ khi phẫu thuật thành công thì ông ta sẽ là người có ơn cứu mạng với Đường tổng.
Khi ấy…
Có điều, ngay lúc Trần Tiêu Tiêu đang định bàn chuyện phẫu thuật với Lâm Đồng thì Hứa Phong đột nhiên ngẩng đầu lên, sắc mặt âm trầm như muốn giết chết người.
Anh bước một bước tới trước mặt hai người, gằn từng chữ một: “Không được để ông ta chữa bệnh!”