Chương 2: Xé hợp đồng
“Rất xin lỗi… Tôi lên phòng bệnh thăm cô ấy ngay đây! Cô hãy tin tôi. Tôi sẽ không bao giờ nhắc tới hai chữ ly hôn với cô ấy nữa!”
Hứa Phong siết chặt thỏa thuận ly hôn trong tay. Anh rất hối hận, chỉ muốn quay người đi tìm Đường Thi Linh ngay lập tức.
Nhưng mà lời xin lỗi từ anh cũng không đổi lại được cái nhìn mới của Trần Tiêu Tiêu. Mà chỉ đổi lại được… nụ cười khẩy đầy châm chọc của cô.
Trần Tiêu Tiêu ngăn cản trước mặt Hứa Phong, thốt ra lời nói thậm chí còn lạnh lẽo hơn trước đây: “Hứa Phong! Anh tàn nhẫn quá đi! Anh muốn hại chết Đường tổng cho bằng được thì mới thấy vừa lòng sao?”
“Anh biết hôm qua Đường tổng bị thương nặng cỡ nào không? Hôm nay tôi kiểm tra xe, trên đệm đều là máu! Là máu đấy!”
“Vậy mà nơi cô ấy đi đầu tiên không phải là bệnh viện. Cô ấy đi tìm anh! Cô ấy ngốc nghếch mà lo lắng anh có bị thương nặng hay không!”
“Còn anh đang làm gì? Anh đang ngủ với một cô gái hư hỏng khác!”
“Hứa Phong!”
“Tôi cầu xin anh, anh bỏ qua cho cô ấy đi, đừng gây tổn thương cho cô ấy nữa được không? Hơn hai mươi năm qua, cô ấy chưa từng sống hèn mọn như vậy. Anh thật sự đã chà đạp tất cả lòng kiêu ngạo và thiên vị của cô ấy!”
Từng câu từng chữ kia giống như nghìn vạn mũi kim đâm vào trong lòng Hứa Phong!
Chưa từng có giây phút nào mà anh hối hận tự trách giống như bây giờ.
Sao cô ấy lại ngốc như vậy? Thà rằng chảy máu đến chết cũng muốn đi xác nhận sự an toàn của anh.
Hứa Phong, mày của đời trước thật là một tên khốn kiếp!
Một người vợ tốt đến thế lại không cần, thế nào cũng phải nghe lời xúi giục của người nhà họ Hứa đi tổn thương cô ấy.
Hứa Phong siết chặt ngón tay đến mức trắng bệch.
Anh chợt quay đầu, nhìn trợ lý Trần rưng rưng nước mắt, thốt ra những lời từ tận đáy lòng: “Trợ lý Trần, Hứa Phong tôi dùng mạng sống đảm bảo, bắt đầu từ hôm nay, tôi tuyệt đối sẽ không để cô ấy chịu một chút tổn thương nào nữa”
“Cuộc hôn nhân này, trừ khi tôi chết, nếu không thì tuyệt đối sẽ không ly hôn!”
Dứt lời, Hứa Phong quay người đi ra khỏi cửa phòng.
Nhìn theo bóng dáng xa dần của Hứa Phong, bên tai vẫn còn vang vọng lời bảo đảm kia, Trần Tiêu Tiêu ngẩn ngơ tại chỗ.
Anh ta vừa nói gì?
Dùng mạng sống đảm bảo sẽ không gây tổn thương cho Đường tổng nữa…
Đây thật sự là khí thế mà tên rác rưởi nhà họ Hứa kia có thể có sao?
Đây thật sự là lời nói mà Hứa Phong có thể nói ra sao?
Không… không thể nào, chắc chắn chỉ là diễn thôi. Sao Hứa Phong có thể tỉnh ngộ được chứ? Nhất định là anh ta lại muốn tranh thủ lợi ích và hạng mục cho nhà họ Hứa!
Cùng lúc đó, phòng bệnh VIP 9.
“Đường tổng, tôi đại biểu nhà họ Hứa trịnh trọng xin lỗi cô, chúng tôi không ngờ cậu Hứa Phong lại ỷ vào sự thiên vị của cô đi làm ra loại chuyện vô liêm sỉ kia…”
“Nói xong chưa?” Một giọng nữ lạnh lùng cắt ngang lời nói kế tiếp của quản gia Hứa: “Anh ấy làm như thế nào, không đến lượt ông đánh giá.”
Quản gia Hứa hơi cứng mặt, thầm mắng đồ con khốn cho không đồ rác rưởi.
Tên rác rưởi Hứa Phong kia ngoại tình rồi mà cô còn muốn che chở cậu ta?
Thậm chí vì để nhà họ Hứa tương lai đối xử tốt với cậu ta, ngay cả tập đoàn Linh Thị cũng chắp tay nhường lại.
Đúng là đáng đời bị tên rác rưởi kia đẩy xuống lầu suýt ngã chết tại chỗ.
Ngay sau đó, quản gia Hứa kiềm nén bất mãn trong lòng, tươi cười khom người đưa một phần văn kiện cho cô gái trên giường bệnh.
“Đường tổng, đây là hợp đồng chuyển nhượng mà chúng tôi đã chuẩn bị, cô ký tên nhé?”
Cô gái nằm trên giường nhìn lướt qua quản gia Hứa bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Dù cho có tái nhợt tiều tụy bệnh hoạn, thì gương mặt kia của cô cũng đẹp đến tràn đầy tính công kích.
Đặc biệt là khí chất quý tộc “người thường không xứng tới gần tôi” trên người cô khiến quản gia Hứa có chút khó thở.
Có điều nghĩ đến lợi ích sắp vào tay, quản gia Hứa cố gắng đè nén sợ hãi, tiếp tục cười nói: “Phải rồi, Đường tổng, tôi nhớ cô có 20% cổ phần bên hậu cần Tô Thị.”
“Còn cả ngân hàng Lập Thị nữa, quỹ một trăm triệu mà cô mua cho Hứa Phong sắp đến hạn.”
“Nếu cô muốn đi khỏi Giang Thành, cậu Hứa Phong hy vọng cô có thể chuyển hết mấy thứ kia cho nhà họ Hứa.”
“Đây là hợp đồng, cô ký tên vào là được.”
“…”
Con ngươi của Đường Thi Linh ánh ngược sắc mặt xấu xí được một tấc lại muốn tiến một thước của quản gia Hứa.
Hiện giờ cô yếu ớt đến mức ngón tay cầm bút run run.
Đôi mắt bình tĩnh nhìn kỹ quản gia Hứa đang cười khanh khách.
Nhà họ Hứa đã giành được bao nhiêu lợi ích từ chỗ cô rồi?
Cô không nhớ rõ nữa.
Bởi vì chỉ cần bọn họ nhắc tới hai chữ Hứa Phong thì cô đều sẽ đồng ý một cách vô điều kiện.
Bởi vì nhà họ Hứa là nhà của anh, mà anh lại khát khao tình cảm gia đình.
Thôi bỏ đi!
Qua hôm nay, cô và Hứa Phong sẽ không còn liên quan gì nhau nữa. Mấy thứ này cô vốn định cho anh…
“Được rồi. Tôi ký.”
Chỉ cần ký xong thì cái gì cũng sẽ kết thúc. Tất cả đều kết thúc…
Đầu ngón tay Đường Thi Linh hơi run rẩy. Cô siết chặt bút, định ký tên mình vào hợp đồng chuyển nhượng.
Nhưng mà…
“Cạch!”
Cửa phòng bệnh chợt bị đẩy mạnh ra!
Nhìn vài bản hợp đồng được nắm trong tay Đường Thi Linh, Hứa Phong tức giận đến mức suýt nữa không thở được.
Anh cố nén lòng thù hận với nhà họ Hứa, bình tĩnh mà nhìn về phía cô gái trên giường bệnh.
Đôi mắt anh lập tức đỏ lên. Anh tự trách đến mức toàn thân run rẩy: “Thi Linh…”
Tay phải bị gãy! Xương bánh chè bị nứt! Vết thương trên lưng nặng càng thêm nặng, khâu mười mấy mũi!
Vợ anh bị tai nạn xe nặng thế này, vậy mà đời trước anh lại tin với lời nói của người anh cả tốt Hứa Nhật Tân, cho rằng cô đang diễn để giành được lòng thương hại của anh.
Sao anh lại có thể, có thể khốn kiếp như vậy chứ?
“Tôi đã sắp xếp sang tên tài sản mà anh muốn cho anh, việc bàn giao sẽ được tiến thành sau khi hoàn tất thủ tục ly hôn.”
“Tập đoàn Linh Thị cũng được tặng cho nhà họ Hứa theo mong muốn của anh.”
“Anh không cần thiết phải cố nén sự chán ghét đối với tôi để đến đây xác nhận. Bây giờ anh có thể đi rồi…”
Đường Thi Linh không dám ngẩng đầu lên nhìn Hứa Phong. Cô sợ mình chỉ nhìn thôi cũng sẽ không nỡ để cho anh tự do.
Tay phải cầm bút của cô hơi run lên, nhưng cô vẫn cố tỏ vẻ mình ổn mà bắt đầu ký tên.
Nhưng…
“Tẹt!”
“Tẹt!”
Hứa Phong giật văn kiện từ trong tay Đường Thi Linh, xé thành mảnh nhỏ ngay trước vẻ mặt khinh thường nham hiểm của quản gia Hứa.
“!!!” Quản gia Hứa ngây ngẩn cả người.
“Cậu Hứa Phong điên rồi hả? Đây là hợp đồng chuyển nhượng tập đoàn Linh Thị! Đường tổng đã đồng ý chuyển cho nhà họ Hứa! Cậu! Cậu…”
Ngay trước mặt Đường Thi Linh, quản gia Hứa không dám chửi ầm lên.
Nhưng ánh mắt của ông ta lại như muốn chém Hứa Phong thành từng mảnh!
Hứa Phong cố nén thù hận, quay đầu lại nhìn chằm chằm quản gia Hứa bằng ánh mắt sâu thẳm.
Cái nhìn ấy khiến quản gia Hứa nổi hết da gà.
Quản gia Hứa chưa kịp hiểu ra sao về thái độ tương phản của Hứa Phong thì đã nghe Hứa Phong cười lạnh nói: “Cô ấy đồng ý chuyển tập đoàn Linh Thị cho nhà họ Hứa khi nào? Cô ấy chỉ đồng ý chuyển cho tôi!”
“Tất cả đều thành lập dưới sự mong muốn của tôi!”
“Bây giờ tôi không muốn nữa! Ông, dẫn theo người của ông, cút ngay cho tôi!”
Cơn giận bất ngờ của Hứa Phong làm cho mọi người trong phòng bệnh đều giật mình.
“Cậu, cậu…”
Quản gia Hứa không thể tin nổi mà trừng Hứa Phong, tức giận đến mức hàm răng run lạch cạch.
Ông ta không ngờ một đứa con nuôi nhỏ nhoi cũng dám nói chuyện như thế với ông ta.
Nếu không phải cậu ta còn có giá trị lợi dụng, nếu không phải thấy được Đường Thi Linh chỉ cần cậu ta, thì tên rác rưởi này đã bị nhà họ Hứa vứt bỏ lâu rồi.
Hiện giờ, tên rác rưởi này không chỉ không mang ơn đội nghĩa nhà họ Hứa, mà còn dám làm trái lại quyết định của nhà họ Hứa.
Giỏi lắm!
Thật sự là giỏi lắm!
Có điều, dù quản gia Hứa có tức giận đến mức nào, thì cũng phải kiêng dè Đường Thi Linh đang ở bên cạnh.
Ông ta đè nén lửa giận trong lòng, nói: “Cậu Hứa Phong đừng nói đùa, cậu được nhà họ Hứa nhận nuôi từ nhỏ, nhà họ Hứa nuôi dưỡng cậu hơn hai mươi năm, chẳng phải cậu cũng là người nhà họ Hứa sao?”
“Mau để Đường tổng ký hợp đồng! Cậu làm như vậy sẽ khiến ông bà chủ thất vọng…”
Lần nào ông ta dùng tình thân uy hiếp Hứa Phong, Hứa Phong đều cũng thỏa hiệp.
Ông ta tin rằng lần này cũng giống như vậy.
Nhưng mà…
“Tôi không muốn lặp lại lần nữa.”
“Cút!”