Chương 19 Trần Tiêu Tiêu hơi ấm ức.
- Trang Chủ
- Tổng tài xinh đẹp độc sủng tôi - Thác Bạt Hy (full)
- Chương 19 Trần Tiêu Tiêu hơi ấm ức.
Nghĩ đến những lời nói trước đó của mình, sắc mặt Lâm Đồng lập tức trở nên trắng bệch.
Ông ta đã xúc phạm đến ông Trương, sau này sẽ rất khó khăn nếu muốn bước lên một bậc cao hơn.
Nói đến cùng, trong giới y học trong nước hiện nay, có rất nhiều người là học trò của ông Trương.
Trương Tự Trân chỉ cần nói một câu là có thể cắt đứt tiền đồ của ông ta.
“Thôi xong rồi…”
Lâm Đồng toát mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng tràn đầy cảm giác đau thương.
Bên cạnh, đám người Trần Tiêu Tiêu nhìn thấy cảnh này cũng đều trợn to mắt ra nhìn.
Cái ông Trương Tự Trân kia thật sự là, là giáo sư Viện Y học Nhân Đồng?
Hứa Phong thế mà lại quen biết một nhân vật như vậy?
Tên rác rưởi kia có tài đức gì mà có thể mời được người như thế chứ?
Trần Tiêu Tiêu còn chưa kịp nghĩ sâu hơn, thì đã nghe giọng nói giận dữ của viện trưởng vang vọng trong phòng bệnh: “Lâm Đồng, bắt đầu từ ngày mai, cậu không cần đi làm nữa!”
Sắc mặt Lâm Đồng lập tức tái nhợt: “Viện trưởng…”
Ông ta muốn mở miệng cầu xin, nhưng còn chưa thốt ra lời, đã bị viện trưởng cắt ngang.
“Cậu không cần giải thích!”
Viện trưởng lạnh giọng mắng: “Tự ý sửa đổi đơn thuốc của người khác là không có đạo đức y học. Sau khi người bệnh bị hộc máu, còn muốn trốn tránh trách nhiệm, là không có lòng trách nhiệm.”
“Giới y học chúng ta chính là vì có một số ít kẻ cặn bã như các cậu nên mới có nhiều cuộc tranh cãi giữa bác sĩ và bệnh nhân.”
“Bệnh viện Giang Thành chúng tôi tuy nhỏ, nhưng chúng tôi sẽ không bao giờ khoan dung cho loại bác sĩ như cậu!”
Lâm Đồng ngơ ngác nhìn vẻ mặt âm trầm của viện trưởng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng.
Xong rồi!
Sự nghiệp của ông ta đến đây là dừng lại…
“Cô bé, bây giờ tôi có thể châm cứu cho Đường tổng các cô chưa?”
Đúng lúc này, giọng nói ung dung của Trương Tự Trân lại vang lên lần nữa.
Dưới ánh nhìn chăm chú của ông, Trần Tiêu Tiêu cố gắng nhếch khóe môi vốn đang cứng đờ lên, nở một nụ cười cực kì khó coi, nói: “Trước đó tôi chỉ là lo lắng cho cơ thể của Đường tổng thôi, xem như quan tâm là sẽ bị rối loạn, Trương thần y đừng trách tôi nhé?”
“Bây giờ Trương thần y có thể chữa bệnh cho Đường tổng thì chính là vận may của Đường tổng, sao tôi có thể ngăn cản được chứ?”
Trương Tự Trân mỉm cười, không nói thêm gì nữa, bắt đầu châm cứu cho Đường Thi Linh.
Nửa tiếng sau, Đường Thi Linh tỉnh lại.
Trương Tự Trân bắt mạch, xác nhận không có vấn đề gì mới ra khỏi bệnh viện.
Lúc này, Hứa Phong đi tiễn bọn Trương Tự Trân, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Trần Tiêu Tiêu và Đường Thi Linh.
“Vị bác sĩ mà Hứa Phong mời đến thật sự là thần y có y thuật cực kì cao hả?”
Đường Thi Linh nghe Trần Tiêu Tiêu kể lại chi tiết những chuyện xảy ra sau khi mình hôn mê thì không nhịn được hỏi lại.
Nghe Đường Thi Linh hỏi, Trần Tiêu Tiêu hơi thay đổi vẻ mặt, bĩu môi nói: “Chắc là mèo mù đụng phải chuột chết thôi.”
Đường Thi Linh nghe vậy thì im lặng.
Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tiêu Tiêu, cô có cảm thấy anh ấy đã thay đổi rồi không?”
Từ sau buổi tối hôm trước, cô liền cảm thấy Hứa Phong trở nên có chút khác xưa.
Có điều trong chốc lát cô lại khó có thể nói rõ ra là khác ở chỗ nào.
Trần Tiêu Tiêu đột nhiên sửng sốt.
Sau đó, cô ấy có hơi ngạc nhiên nhìn về phía Đường Thi Linh.
Khó lắm Đường tổng mới hết hy vọng với Hứa Phong, chẳng lẽ bây giờ lại sắp tro tàn lại cháy?
Không được!
Không thể được!
Tuy rằng hiện giờ Hứa Phong trông có chút thay đổi, nhưng trong lúc Đường Thi Linh hôn mê, Hứa Phong vẫn đi ôm ấp cô gái khác ở bên ngoài.
Cô ấy nhất định không thể làm Đường Thi Linh tiếp tục bị Hứa Phong lừa gạt nữa.
Nghĩ đến đây, cô ấy cười lạnh, nói: “Ha hả, sao anh ta có thể thay đổi được chứ? Chắc chắn là anh ta có âm mưu gì đó! Đường tổng, lần này anh ta mời được thần y chẳng qua là vì may mắn mà thôi, mà may mắn lại chẳng liên quan gì đến năng lực cả!”
Đường Thi Linh nhíu nhẹ đôi mày liễu đẹp lại: “Tiêu Tiêu, tôi biết cô có thành kiến với anh ấy, nhưng con người luôn có lúc sẽ thay đổi.”
“Đường tổng, tôi…”
Trần Tiêu Tiêu hơi ấm ức.
Cô ấy thật sự suy nghĩ thay Đường Thi Linh mà!
Nhưng mà, Đường Thi Linh không cho cô ấy cơ hội nói chuyện nữa, trực tiếp cắt ngang: “Được rồi, tôi mệt rồi, sau này cô đừng nói mấy lời như vậy nữa. Ra ngoài đi!”
Trần Tiêu Tiêu há miệng thở dốc, muốn nói cái gì đó, đến cùng vẫn không thốt ra lời.