Chương 13 “Mấy người không thể đi vào!”
- Trang Chủ
- Tổng tài xinh đẹp độc sủng tôi - Thác Bạt Hy (full)
- Chương 13 “Mấy người không thể đi vào!”
Đồng tử Trần Tiêu Tiêu chợt co rụt lại.
Ngay sau đó, cô lập tức nôn nóng hô lên: “Bác sĩ, y tá, mau tới đây!”
“Thi Linh, em sao rồi?” Hứa Phong cũng luống cuống.
“Cút ngay!”
Trần Tiêu Tiêu giận dữ đẩy Hứa Phong đang ngồi xổm mép giường ngã nhào xuống đất.
Đúng lúc này, Lâm Đồng bước nhanh đến.
“Sao lại thế này?”
“Đường tổng vừa mới húp vài ngụm canh thì đột nhiên hộc máu!” Trần Tiêu Tiêu vội vàng nói.
Lâm Đồng nghe vậy thì trong lòng run lên.
Chẳng lẽ là do ông ta sửa lại ba loại thuốc?
Không! Không thể nào!
Ba loại thuốc mà ông ta sửa lại có dược tính cực kì tương tự ba loại thuốc gốc. Cho dù có một chút vấn đề cũng không đến mức làm cho Đường Thi Linh hộc máu.
Châm cứu!
Nhất định là cách châm cứu của ông già kia có vấn đề!
Nghĩ đến đây, Lâm Đồng bước nhanh đến trước giường bệnh, xem xét cơ thể Đường Thi Linh.
Ông ta vừa kiểm tra xong, Trần Tiêu Tiêu đã nôn nóng hỏi: “Bác sĩ Lâm, hiện giờ Đường tổng thế nào?”
Lâm Đồng sắc mặt trầm trọng nói: “Theo kiểm tra ban đầu, thuốc mà người bệnh đang uống không có bất cứ vấn đề gì cả.”
“Cô ấy hộc máu chắc là vì châm cứu!”
Cái gì?
Trần Tiêu Tiêu và A Vệ chợt thay đổi sắc mặt.
Người châm cứu cho Đường Thi Linh là người mà Hứa Phong dẫn tới.
Trước đó bọn họ còn cảm thấy lạ là sao Hứa Phong có thể tốt bụng đi tìm thần y chữa bệnh cho Đường Thi Linh.
Hiện giờ xem ra là Hứa Phong muốn hại chết Đường Thi Linh đây mà!
Đúng lúc này, Hứa Phong đột nhiên đứng bật dậy, túm chặt cổ áo Lâm Đồng.
“Đồ lang băm, ông làm cái gì đúng không? Nếu vợ tôi thật sự xảy ra chuyện thì tôi nhất định sẽ giết cả nhà ông!”
Hứa Phong đôi mắt đỏ bừng, chẳng khác gì một con thú hoang.
“Hứa Phong, anh đủ lắm rồi!”
“Vậy mà trước đó tôi còn tưởng rằng anh thật sự đi mời thần y!”
“Anh chính là muốn hại chết Đường tổng!”
Trần Tiêu Tiêu lạnh giọng quát lớn: “Cút! Anh cút ngay cho tôi!”
“Ọe!”
Đúng lúc này, Đường Thi Linh lại hộc ra một ngụm máu tươi.
“Đường tổng?”
Hứa Phong và Trần Tiêu Tiêu đều thay đổi sắc mặt.
Sau đó, Hứa Phong bất chấp phải giải thích với Trần Tiêu Tiêu, bước nhanh sang một bên gọi điện thoại cho Trương Tự Trân.
Nửa tiếng sau.
Lâm Đồng lau mồ hôi trên trán, “Tình huống của người bệnh tạm thời được ổn định.”
Trần Tiêu Tiêu thở phào nhẹ nhõm, không sao là tốt rồi.
Lâm Đồng nhìn Hứa Phong, nói đầy ẩn ý: “Có điều, trợ lý Trần, tôi hy vọng các cô có thể tin tưởng tính chuyên nghiệp của bệnh viện chúng tôi, đừng để một số người tùy tiện chữa bệnh cho người bệnh, nếu xảy ra chuyện thì bệnh viện chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm.”
“Bác sĩ Lâm yên tâm, sẽ không có lần sau.”
Nhưng mà Trần Tiêu Tiêu mới vừa gật đầu đồng ý, thì thấy Trương Tự Trân dẫn theo Lâm Hiểu vội vàng chạy vào phòng bệnh.
Trương Tự Trân vẫn mặc bộ đồ Đường kia, trên trán có một lớp mồ hôi mỏng, có thể thấy là vội vàng chạy tới.
Thấy hai người, sắc mặt Trần Tiêu Tiêu trở nên lạnh băng.
“Mấy người không thể đi vào!”
Dứt lời, cô lạnh lùng nhìn Hứa Phong: “Hứa Phong, nếu không phải anh ngăn cản thì bác sĩ Lâm Đồng đã thông qua phẫu thuật chữa khỏi bệnh cho Đường tổng lâu rồi.”
“Bây giờ bệnh tình của Đường tổng chẳng những không tốt lên, mà còn nôn ra nhiều máu như vậy, đều là do anh mời người gọi là thần y này làm hại!”
“Hôm nay dù tôi có chết cũng tuyệt đối không cho ông ta đi vào phòng bệnh!”