Chương 12 “Anh không muốn gì cả.
- Trang Chủ
- Tổng tài xinh đẹp độc sủng tôi - Thác Bạt Hy (full)
- Chương 12 “Anh không muốn gì cả.
“Không được, mình phải nói cho Đường tổng biết, mình muốn cho Đường tổng thấy rõ ràng Hứa Phong là cái thứ gì!”
Trong lòng Trần Tiêu Tiêu tràn ngập tức giận.
Chỉ là ngay sau đó, Trần Tiêu Tiêu chợt bình tĩnh lại.
Không!
Không được!
Dù ngày hôm qua bắt gian tại trận Hứa Phong và cô gái kia, thì Đường Thi Linh dường như vẫn có ý định tha thứ cho Hứa Phong, không muốn ly hôn với Hứa Phong.
Mà Hứa Phong lại mới tìm được thần y chữa bệnh cho Đường Thi Linh. Vậy Đường Thi Linh của hiện giờ sẽ tin tưởng tính chân thật của tấm ảnh này sao?
Bây giờ đưa tấm ảnh này cho Đường Thi Linh thật sự có thể phát huy ra tác dụng gì sao?
Đường Thi Linh tin tưởng Hứa Phong đến mức ngay cả mạng sống cũng có thể không cần…
Trong lòng Trần Tiêu Tiêu chua xót tới cực điểm. Cô cảm thấy bất đắc dĩ lại bất lực.
Sau một lát giãy giụa, Trần Tiêu Tiêu mệt mỏi thở dài: “Chờ sau này có cơ hội thích hợp thì lại đưa cho Đường tổng xem đi.”
Tiếp theo, cô yên lặng lưu tấm ảnh về điện thoại.
Bên này, Hứa Phong vừa vào bệnh viện liền nhận được điện thoại của cha nuôi Hứa Bình Duy.
“Hứa Phong, mày có biết mày xé hợp đồng mà Đường Thi Linh đã ký tên rồi gây ra bao nhiêu tổn thất cho gia tộc hay không? Mày cút trở về cho tao! Ngay lập tức!”
Nghe lời nói của Hứa Bình Duy, sắc mặt của Hứa Phong cũng lạnh xuống: “Nếu không có tôi thì Thi Linh sẽ chẳng biết các người là ai. Sau này, các người đừng mong vớt chỗ tốt từ trên người Thi Linh, cũng đừng mong khoa tay múa chân với tôi, nếu không các người sẽ không gánh nổi hậu quả đâu.”
Nói xong, không đợi đối phương trả lời, Hứa Phong đã tắt máy.
Ngay khi Hứa Phong định đi về phía phòng bệnh của Đường Thi Linh, anh vừa lúc nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang xem hết phòng bệnh này tới phòng bệnh kia, dường như là đang tìm gì đó.
Ông ấy chính là người đàn ông trung niên bị Lâm Hiểu đuổi ra khỏi phòng khám vào ngày hôm qua.
Nhìn khuôn mặt của ông ấy, trong lòng Hứa Phong lại nảy lên cảm giác quen thuộc kia.
Anh dường như thật sự từng gặp ông ấy ở đâu rồi.
“Đợi đã!”
“Là Lý Phú Giang – chủ tịch tập đoàn Phú Giang tỉnh Long Giang!”
Giá trị con người thuộc top 10 tỉnh Long Giang!
So với Lý Phú Giang, nhà họ Hứa thật sự là không cùng một đẳng cấp.
Với thân phận hiện tại của Hứa Phong là không thể tiếp xúc được nhân vật như Lý Phú Giang.
Sở dĩ anh biết ông ấy, là bởi vì đời trước anh từng thấy ông ấy trên báo.
Ngô Dung là người vợ thứ hai của ông ấy, không phải là mẹ ruột con trai Lý Hoa của ông ấy.
Ngô Dung vì đoạt gia sản nên cho con trai ông ấy uống một loại độc mạn tính.
Đó là một loại độc không màu không mùi. Sau khi Lý Hoa chết, ngay cả bác sĩ cũng không điều tra ra được gì.
Nhưng mà Lý Phú Giang không cam lòng, phải trả giá rất lớn để mời một vị bác sĩ trung y điều tra nguyên nhân cái chết của con trai. Kết quả là đã tìm ra thuốc độc, có luôn cả thuốc giải, chỉ là đã quá muộn rồi.
Hứa Phong nghĩ nghĩ, rồi đi thẳng tới chỗ Lý Phú Giang.
“Ông Lý, chào ông!”
Lý Phú Giang hơi sửng sốt, rồi nhíu mày nhìn Hứa Phong.
“Người anh em, cậu nhận sai người rồi, tôi không phải là Lý Phú Giang.”
Nói xong, Lý Phú Giang liền mặc kệ Hứa Phong, quay người chuẩn bị đi.
Hứa Phong cũng không gấp, tiếp tục nói: “Ông Lý, con trai ông sắp chết, chỉ có tôi mới có thể cứu được cậu ấy.”
Nghe mấy lời này, cả người Lý Phú Giang bỗng nhiên cứng đờ.
Ngay sau đó, trong lòng ông chợt bùng nổ cơn giận.
“Người trẻ tuổi, nếu cậu muốn dùng loại lời nói này khiến cho tôi chú ý, thì có hơi tốt quá hoá lốp rồi.”
Giờ phút này, Lý Phú Giang nhìn về phía Hứa Phong bằng ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm.
Người khác muốn chào hỏi ông, nịnh bợ ông, đều là tới khen ngợi ông.
Đây là lần đầu tiên ông thấy cái loại nguyền rủa con trai ông chết.
Nếu không phải lo lắng Trương Tự Trân đang ở gần đây thì ông đã ra tay đánh cậu ta rồi.
Hứa Phong cười khẽ, cũng không tức giận.
“Ông Lý, tôi biết ông không tin lời nói của tôi, nhưng tôi nghĩ chắc là ông cũng biết vợ ông và con trai ông chưa từng hòa thuận với nhau, đúng không?”
“Cậu suy nghĩ nhiều rồi, gia đình tôi hòa thuận lắm.”
Dứt lời, Lý Phú Giang muốn đẩy Hứa Phong ra: “Cút ngay!”
Hứa Phong tiếp tục nói: “Ông Lý, vợ ông Ngô Dung muốn giết chết con trai ông.”
“Nếu ông không tin lời nói của tôi, thì đêm nay về nhà ông có thể thử kiểm tra camera, nhìn xem tôi có lừa ông hay không.”
Nghe vậy, Lý Phú Giang lẳng lặng nhìn Hứa Phong vài giây.
Sau đó, ông chợt cười nói: “Tôi sẽ kiểm tra camera. Nhưng nếu tôi không kiểm tra ra được gì, thì ngày mai có thể sẽ có một thi thể không rõ nguyên nhân chết nằm ở đầu đường phố trung tâm.”
Nói đến câu cuối cùng, Lý Phú Giang nhìn về phía Hứa Phong như đang nhìn một người chết.
Sau đó, ông vung tay áo lên, nhanh chóng bước vào thang máy.
Nhìn theo bóng dáng Lý Phú Giang, Hứa Phong từ từ thở ra một hơi.
Giao tiếp với loại người này, sơ hở một chút là phải bỏ mạng.
Có điều, Hứa Phong không lo lắng cho lắm. Chỉ cần Lý Phú Giang xem camera là sẽ biết được vợ ông đã làm những chuyện gì.
Sáng ngày hôm sau.
Trong phòng bệnh, Đường Thi Linh uống thuốc xong, vừa mới nằm xuống thì Hứa Phong cầm hộp giữ ấm đi vào.
Trần Tiêu Tiêu càng thêm chán ghét khi nhìn thấy Hứa Phong.
“Hứa Phong, sao anh còn chưa đi nữa hả? Bây giờ Đường tổng cần phải nghỉ ngơi, anh có thể đừng kích thích cô ấy nữa hay không?”
“Tôi tới đưa canh cho cô ấy!” Hứa Phong giơ hộp giữ ấm trong tay lên.
“Hứa Phong, chẳng lẽ anh không biết mình nấu canh ra sao hay sao? Đường tổng bệnh nặng thế này rồi, mà anh còn muốn hại cô ấy nữa hả?” Trước kia, Hứa Phong cũng từng làm loại chuyện này.
Có lần Đường Thi Linh bị đau dạ dày, Hứa Phong giả vờ quan tâm Đường Thi Linh, nấu một nồi canh cực kì cay cho Đường Thi Linh ăn.
Đường Thi Linh coi mấy thứ đó như là sự quan tâm của Hứa Phong dành cho mình. Cô ăn hết canh, kết quả là suýt nữa nằm viện.
“Tiêu Tiêu, để anh ấy bưng canh lại đây đi.” Đường Thi Linh mở miệng nói.
Trần Tiêu Tiêu nghe vậy thì rất tức giận.
Cô không thể hiểu nổi, rõ ràng Đường Thi Linh có tiếng là nữ hoàng kinh doanh trong giới kinh doanh, nhưng vì sao mỗi khi tới trước mặt Hứa Phong, Đường Thi Linh đều mất hết sự quyết đoán và thông minh trên thương trường?
Trần Tiêu Tiêu không muốn ngay tại lúc này đi kích thích Đường Thi Linh. Cô buồn bực nói với người bên cạnh: “A Vệ, cậu thử xem canh có vấn đề gì hay không.”
A Vệ không nhiều lời, cầm hộp giữ ấm từ trong tay Hứa Phong, mở ra múc một bát nhỏ, húp một hơi cạn sạch.
Anh ta cũng được coi như là người thân cận với Đường Thi Linh, cơ bản là biết hết những chuyện hoang đường mà Hứa Phong từng làm.
Anh ta vốn cho rằng lần này Hứa Phong nấu canh sẽ khó ăn như lần trước.
Chỉ là anh ta vừa húp một ngụm liền cảm giác được canh gà tươi mà không ngán, mặn nhạt vừa phải.
Thấy vẻ mặt tươi cười hòa nhã của Hứa Phong, A Vệ không kiềm được nói thầm: “Là anh nấu canh thật hả?”
Trần Tiêu Tiêu thấy vẻ mặt kỳ lạ của A Vệ thì vội vàng hỏi: “Sao rồi? Có vấn đề gì hả?”
“Không có…” A Vệ vẻ mặt phức tạp lắc đầu.
“Sao có thể chứ?”
Trần Tiêu Tiêu không tin, tự mình đi lên thử canh, húp một ngụm rồi cũng có chút ngoài ý muốn.
Canh gà rất ngon!
Chẳng lẽ anh ta thay đổi chiến thuật? Định làm cho Đường Thi Linh cảm động rồi lại đâm cô ấy một dao?
Nhìn vẻ mặt của hai người, Hứa Phong đại khái có thể đoán ra được tâm lý của bọn họ.
Anh không giải thích gì với bọn họ, chỉ bưng canh ngồi xuống bên cạnh giường.
“Thi Linh, anh đút cho em ăn.”
Hứa Phong nhìn Đường Thi Linh, giọng điệu rất dịu dàng.
Đường Thi Linh hơi ngẩn ngơ.
Trước kia, mỗi lần Hứa Phong nói chuyện với cô, đều lạnh lùng mà nhìn cô, có khi nào dùng giọng điệu dịu dàng như vậy?
“Ừ.”
Đường Thi Linh nhìn Hứa Phong vài giây rồi hờ hững gật đầu.
Hứa Phong cười cười, cầm cái muỗng đặt lên bên miệng thổi thổi rồi mới đút cho Đường Thi Linh ăn.
Một màn ấm áp này làm cho Trần Tiêu Tiêu và A Vệ cảm thấy rất không chân thật, giống như là đang nằm mơ vậy.
Nếu không phải Trần Tiêu Tiêu và A Vệ biết những chuyện hoang đường mà Hứa Phong từng làm, thì bọn họ đều phải cho rằng Hứa Phong và Đường Thi Linh là một đôi vợ chồng yêu thương nhau.
Sau khi húp được vài ngụm canh, Đường Thi Linh nói với ánh mắt phức tạp: “Hứa Phong, thật ra anh không cần làm như vậy, tôi có thể cho anh cái gì thì đã cho anh hết rồi, nếu anh muốn nhiều hơn nữa thì tôi cũng không có.”
Hứa Phong cười dịu dàng, lắc đầu nói: “Anh không muốn gì cả. Anh chỉ muốn em mau khỏe lên thôi.”
Đường Thi Linh nhìn Hứa Phong, đáy mắt ánh lên cảm xúc dao động.
Nhưng mà, đúng lúc này…
“Ọe!”
Một ngụm máu tươi chợt nôn ra từ trong miệng Đường Thi Linh.
Máu tươi vẩy vào bát canh, lan ra một mảng đỏ tươi.