Chương 11 Hứa Phong!”
“Bác sĩ Lâm, bệnh của Đường tổng phải làm sao bây giờ?” Trần Tiêu Tiêu sốt ruột hỏi.
“Tôi sẽ sửa lại ba loại thuốc, đơn thuốc mới này có thể chữa khỏi bệnh của Đường tổng.”
Lâm Đồng vừa nói vừa cầm cây bút lấy ra từ trong túi áo, gạch bỏ ba loại thuốc, thêm vào vài loại thuốc khác.
Thấy dáng vẻ bình tĩnh vững vàng của Lâm Đồng, Trần Tiêu Tiêu cảm thấy yên lòng hơn nhiều.
Sau đó, cô thầm thở phào nhẹ nhõm.
“May mà đưa cho bác sĩ Lâm xem lại, nếu không thì chắc là sẽ xảy ra vấn đề lớn rồi.”
May mà có bác sĩ Lâm ở đây, nếu không thì Đường tổng đã bị tên lang băm ăn mày do Hứa Phong tìm tới hại chết rồi!
Quả nhiên, Hứa Phong chính là một tên ngu ngốc được việc thì ít hỏng việc thì nhiều.
Lâm Đồng thấy dáng vẻ may ra của Trần Tiêu Tiêu thì cười khẽ.
Ba loại thuốc mà ông ta đổi, người ngoài nghề nhìn thì thấy sửa rất nhiều, nhưng người trong nghề chỉ cần nhìn là biết ba loại thuốc đều có dược tính tương đương nhau.
Mặc dù hành vi này của ông ta có chút mạo hiểm, nhưng với kinh nghiệm của mình, ba loại thuốc mà ông ta thay đổi, sẽ không ảnh hưởng nhiều đến đơn thuốc, vậy nên vấn đề không lớn.
Quan trọng nhất là bằng cách này, ông ta có thể dễ dàng bày ra giá trị của mình, đồng thời cho Trần Tiêu Tiêu thấy y thuật của ông ta cao hơn Trương Tự Trân rất nhiều.
Trên đường đưa Trương Tự Trân ra ngoài, Hứa Phong trò chuyện vài câu với Trương Tự Trân, Trương Tự Trân hơi do dự, rồi vẫn không nhịn được hỏi: “Cậu Hứa, những lời cậu nói với tôi vào ngày hôm qua, thật sự là vì mơ một giấc mơ hả?”
Trương Tự Trân không hề nghi ngờ là Hứa Phong phóng hỏa. Nguyên nhân rất đơn giản, đó là vì phòng sắc thuốc không có cửa sau, nếu Hứa Phong muốn phóng hỏa thì chỉ có thể đi bằng cửa trước.
Hơn nữa, đêm ấy Lâm Hiểu canh trong phòng sắc thuốc, Hứa Phong không thể nào lặng lẽ phóng hỏa được.
Vậy thì rốt cuộc làm sao mà Hứa Phong có thể biết được phòng khám bọn họ sẽ bị cháy?
Nói nằm mơ đấy hả, ông không tin đâu.
Hứa Phong cười nhạt: “Thật ra thì ông Trương cũng có thể cho rằng tôi có năng lực biết trước.”
“Biết trước?” Trương Tự Trân sửng sốt.
Trên đời này thật sự tồn tại loại năng lực mà khoa học không thể giải thích được hay sao?
Trương Tự Trân nghĩ mãi không ra, cũng biết Hứa Phong không muốn nhiều lời, nên lắc lắc đầu rồi không hỏi thêm nữa.
Dù cho Hứa Phong làm thế nào để biết được thì Trương Tự Trân ông cũng đã nhớ kỹ ân tình này rồi.
“Nếu cậu Hứa rảnh thì có thể tới phòng khám chơi.”
Hứa Phong cười cười, “Chắc chắn rồi!”
Sau khi đưa hai thầy trò Trương Tự Trân xong, Hứa Phong đang định quay về phòng bệnh thì sau lưng chợt truyền đến một tiếng gọi thanh thúy: “Anh Phong!”
Nghe có người gọi mình, Hứa Phong vô thức quay đầu lại.
Sau đó, một người đẹp mặc chiếc váy quây màu đỏ lệch vai nhào vào trong ngực anh.
“Anh Phong, không phải tối hôm trước anh nói sau khi về sẽ gọi điện thoại cho em sao?”
“Em đợi anh suốt một ngày một đêm luôn đấy! Em phải hỏi anh cả Hứa mới biết được anh đang ở đây.”
“Anh Phong, anh ly hôn với cô Đường kia chưa? Rốt cuộc phải chờ bao lâu nữa anh mới cưới người ta hả?”
Cô gái ôm chặt Hứa Phong, đôi mắt trong veo, mày liễu cong cong, hàng mi dài khẽ run, vô cùng đáng yêu.
Hứa Phong chán ghét nhíu mày, đẩy mạnh cô gái trong lồng ngực ra, đồng thời nở nụ cười giễu cợt.
Cô gái này là nhân vật nữ chính bị Đường Thi Linh “bắt gian trên giường” vào đêm hôm trước.
Lâm Diệu Âm!
Cô ta và Hứa Phong là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau.
Không biết lần này cô ta bị Hứa Nhật Tân châm ngòi hay là cố ý cùng Hứa Nhật Tân diễn một trò hay?
“Lâm Diệu Âm, cô tính kế hại tôi, bây giờ còn có mặt mũi tới đây nói mấy lời này với tôi hả?”
Hứa Phong lạnh lùng nhìn Lâm Diệu Âm, đôi mắt thâm thúy lạnh lẽo như băng.
Lâm Diệu Âm hoảng sợ. Không biết vì sao, cô ta đột nhiên cảm thấy Hứa Phong như là thay đổi thành một người khác rất xa lạ.
Cô ta không kịp nghĩ nhiều, vội vàng giải thích: “Anh Phong, em không có hại anh, em chỉ là muốn cùng anh…”
“Đủ rồi!”
“Sau này cô đừng tới tìm tôi nữa!”
Nói xong, Hứa Phong không còn đủ kiên nhẫn để nói nhảm với cô ta nữa, trực tiếp quay người đi vào trong bệnh viện, để lại Lâm Diệu Âm rưng rưng nước mắt.
Nhìn theo bóng dáng lạnh nhạt xa dần của Hứa Phong, Lâm Diệu Âm vài lần định gọi anh lại, đi lên giải thích rõ ràng với anh.
Nhưng mà ánh mắt vừa rồi của anh làm cho Lâm Diệu Âm cảm nhận được sự chán ghét và thù hận từ anh.
Cuối cùng, Lâm Diệu Âm không có đuổi theo, mà ấm ức nức nở rời khỏi bệnh viện.
Trong hẻm nhỏ bên ngoài bệnh viện, Hứa Nhật Tân nhìn Lâm Diệu Âm vừa lau nước mắt vừa chạy lại đây, khóe môi cong lên nụ cười âm trầm lạnh lẽo.
Lúc nãy Lâm Diệu Âm chạy tới tìm Hứa Phong, anh ta vẫn luôn đi theo sau Lâm Diệu Âm, nên nhìn thấy rõ ràng cảnh Lâm Diệu Âm và Hứa Phong ôm nhau.
Lâm Diệu Âm chạy tới không bao lâu, một thiếu niên mặt mày lấm lét cười ha ha đi tới trước mặt Hứa Nhật Tân, nói: “Ông chủ Hứa, làm xong rồi.”
Dứt lời, cậu ta đưa điện thoại của mình cho Hứa Nhật Tân.
Trên điện thoại có một tấm ảnh chụp, chính là ảnh chụp Hứa Phong và Lâm Diệu Âm ôm nhau.
Không thể không nói, kỹ thuật chụp ảnh của cậu ta rất tốt.
Trên ảnh chụp chỉ chụp một bên mặt, hoàn toàn không nhìn ra được khuôn mặt và vẻ mặt của Hứa Phong, nhưng lại có thể nhìn rõ ràng vẻ mặt yếu đuối đáng thương ấm ức như là đang làm nũng với Hứa Phong của Lâm Diệu Âm.
Nếu không phải Hứa Nhật Tân biết mối quan hệ giữa Hứa Phong và Lâm Diệu Âm, thì anh ta cũng sẽ cho rằng Lâm Diệu Âm mới là vợ của Hứa Phong.
“Chụp rất tốt!”
Hứa Nhật Tân nhìn thử rồi khen ngợi, ý cười trên mặt càng thêm dày đặc: “Gửi tấm ảnh cho tôi, tôi sẽ chuyển tiền đến tài khoản của cậu.”
“Cảm ơn ông chủ Hứa!” Thiếu niên mặt mày lấm lét vội vàng khom lưng cảm ơn.
Nhìn theo hướng đi của Hứa Phong, nụ cười trên mặt Hứa Nhật Tân dần thu lại.
Tiếc là anh ta không có phương thức liên hệ của Đường Thi Linh.
Nếu có thể gửi thẳng ảnh chụp cho Đường Thi Linh thì hoàn mỹ quá rồi.
Lúc này, trong bệnh viện.
“Các cậu mau đi sắc thuốc, sắc thuốc xong thì lập tức bưng qua đây.”
Trần Tiêu Tiêu mới vừa đưa đơn thuốc cho một người cấp dưới thì điện thoại “ting” một tiếng báo có tin nhắn.
Cô nhíu mày lấy điện thoại ra, thấy một người lạ không có lưu số gửi cho cô một tấm ảnh.
Trần Tiêu Tiêu mang theo vài phần khó hiểu mở tin nhắn lên xem.
Khi cô đọc ra tin tức từ trên tấm ảnh trong điện thoại, đồng tử cô chợt co rút lại.
Cô nhận được tấm ảnh Hứa Phong và Lâm Diệu Âm đang ôm nhau.
“Hứa Phong!”
Trần Tiêu Tiêu siết chặt điện thoại, đôi tay không khống chế được run rẩy.
Bởi vì siết quá mạnh cho nên ngón tay đều có chút trắng bệch.
Sao trên thế giới này lại có loại đàn ông hèn hạ như vậy chứ?
Bên này muốn quay lại với Đường Thi Linh, sang bên kia lại ôm ấp một cô gái khác.
Hơn nữa, cô gái kia còn là kẻ thứ ba bị Đường Thi Linh bắt gian trên giường.
Hiện tại Đường Thi Linh và anh ta còn chưa ly hôn mà anh ta đã dám công khai như thế rồi!
Rác rưởi!
Tên rác rưởi Hứa Phong kia thật sự không phải là người!