Chương 10 Không sao.”
Sao có thể chứ?
Sao có thể chỉ dựa vào vài cây ngân châm là có thể bài xuất máu bầm trong cơ thể Đường Thi Linh được chứ?
Không đúng!
Có người có thể dùng ngân châm làm được!
Bọn họ được gọi là bác sĩ trung y!
Nhưng nhìn chung toàn bộ Hoa Hạ, số lượng bác sĩ trung y có thể đếm trên đầu ngón tay.
Ngay cả nhân vật đứng đầu Giang Thành cũng chưa chắc có thể mời được loại cấp bậc này đi chữa bệnh, thì làm sao tên rác rưởi Hứa Phong có thể mời được?
“Bác sĩ Lâm, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Không đợi Lâm Đồng hồi hồn từ cơn chấn động, giọng nói lo lắng của Trần Tiêu Tiêu chợt vang lên.
Cô thấy được máu đen chảy ra, dù biết là máu bầm, nhưng vẫn không kiềm được lo lắng.
Nghe giọng nói của Trần Tiêu Tiêu, Lâm Đồng nhìn vào trong phòng bệnh, ánh mắt hơi lóe lên.
“Hiện giờ tôi còn chưa thể hoàn toàn xác định được, chờ xem thêm một lát nữa đi.”
Nghe vậy, Trần Tiêu Tiêu có chút căng thẳng, tiếp tục nhìn vào trong phòng bệnh.
Dưới sự châm cứu liên tục của Trương Tự Trân, máu bầm trong cơ thể Đường Thi Linh cũng liên tục chảy ra ngoài.
Sắc mặt Đường Thi Linh dần trở nên dễ coi, khuôn mặt tái nhợt cũng dần trở nên hồng hào.
Chỉ nhìn từ bề ngoài thì có thể thấy được Đường Thi Linh đã khỏe hơn rất nhiều.
Một lát sau, Trương Tự Trân nhổ hết ngân châm trên người Đường Thi Linh xuống.
Thấy ông không có động tác tiếp theo, Lâm Đồng chợt thay đổi sắc mặt, nói: “Được rồi, hiện giờ tôi có thể khẳng định ông ta chính là một tên lang băm!”
Trong lòng Trần Tiêu Tiêu đột nhiên chùng xuống.
“Bác sĩ Lâm, ông ấy chữa trị sai lầm hả?”
Lâm Đồng không trả lời, trực tiếp mở cửa phòng đi vào.
Lúc này, Trương Tự Trân và Lâm Hiểu vừa lúc ra tới.
Lâm Đồng nghiêm khắc mà nhìn Trương Tự Trân và Lâm Hiểu, lạnh lùng quát lớn: “Ông cũng là bác sĩ, vậy mà ông lại muốn dựa vào một chút hiểu biết về trung y đi lừa gạt người khác? Chính là vì những kẻ lừa đảo như các ông, trung y mới có thể dần xuống dốc đến mức như ngày nay!”
Trương Tự Trân và Lâm Hiểu đều hơi sửng sốt.
Lâm Hiểu tuổi còn trẻ, tính tình nóng nảy, không thể nén được tức giận, vừa định lý luận vài câu, nhưng còn chưa mở miệng đã bị Trương Tự Trân kéo lại.
Trương Tự Trân lạnh nhạt mà nhìn Lâm Đồng, nói: “Cậu nói rất đúng, trung y học vấn sâu rộng, tôi đúng là chỉ học được một chút bên ngoài mà thôi, không biết cậu có ý kiến hay gì không?”
“Hừ!”
Lâm Đồng cười nhạo một tiếng: “Tôi không dám nhận là ý kiến hay. Nhưng cứ hễ là người học y đều biết những thứ mang tính thường thức. Nói vậy là ông cũng biết người bệnh bị tổn thương về nội tạng, ông cho rằng chỉ cần bài xuất máu bầm cho người bệnh là đủ rồi sao?”
“Ông không khâu nội tạng lại à? Mới có chút bản lĩnh đã tự xưng là thần y? Đồ vô sỉ, ông không phải đang cứu người, mà là đang hại người!”
Nghe vậy, khuôn mặt già nua loang lổ nếp nhăn của Trương Tự Trân không chút gợn sóng, ngược lại còn có vẻ thích thú mà nhìn Lâm Đồng, hỏi: “Cần thiết phải khâu lại nội tạng bị thương hả?”
“Chẳng lẽ không cần sao?”
Lâm Đồng châm biếm: “Nếu không khâu lại, lỡ như người bệnh xuất huyết lần hai thì phải làm sao?”
“Ông cũng coi như là nửa vị bác sĩ, chẳng lẽ ông không biết dùng tình huống máu bầm của người bệnh đi phán đoán mức độ bị thương nội tạng của người bệnh hay sao?”
Nói đến tận đây, tuy là Trương Tự Trân tính tình nhàn nhạt cũng bị chọc giận: “Nếu theo như lời cậu nói thì dù nội tạng bị thương nhẹ cũng phải đi mổ bụng. Và đây chính là có trách nhiệm với người bệnh?”
“Vô tri!”
Trương Tự Trân vung tay áo, đi lướt qua bên người Lâm Đồng.
Không chờ Lâm Đồng phản ứng, tiểu đồ đệ Lâm Hiểu của Trương Tự Trân đã nhìn Lâm Đồng như nhìn một thằng ngu ngốc: “Xem từ mạch đập, có thể thấy được mức độ bị thương nội tạng của người bệnh còn chưa đến mức cần phải khâu lại, nếu không thì sao cô ấy còn có thể sống đến bây giờ?”
Lâm Hiểu vừa dứt lời, sắc mặt Lâm Đồng lập tức trở nên trắng bệch.
Theo Tây y, hầu hết các trường hợp bị thương về nội tạng đều cần phải khâu lại.
Nhưng ông ta lại quên mất rằng vì lý do an toàn nên Tây y mới đề nghị khâu lại. Còn nếu trung y có thể đánh giá chính xác mức độ bị thương của nội tạng thì không cần khâu lại những vết thương nhỏ.
Chẳng lẽ tên rác rưởi Hứa Phong thật sự mời đến một vị bác sĩ trung y?
Mặc kệ Lâm Đồng đang trong cơn chấn động, Trương Tự Trân cầm một tờ giấy đã viết sẵn đơn thuốc đưa cho Hứa Phong.
“Cậu đi bốc thuốc theo đơn thuốc này, nếu có thể tìm thấy hai loại thuốc kia trên đơn thuốc, thì trong vòng nửa tháng người bệnh sẽ khỏe mạnh như lúc đầu, còn nếu không tìm thấy hai loại thuốc kia thì dùng hai loại thuốc này thay thế, hiệu quả sẽ kém hơn một chút, thời gian khôi phục cũng sẽ dài hơn một chút.”
Nghe vậy, Trần Tiêu Tiêu lập tức nhìn xem đơn thuốc, rồi vội vàng nói: “Nhà tổ ở thủ đô vừa lúc có hai loại thuốc này, đưa đơn thuốc cho tôi đi, thuốc ở nhà tổ có chất lượng cao hơn thị trường rất nhiều, tôi bảo bọn họ đưa hết lại đây.”
Trương Tự Trân gật đầu, trực tiếp đưa đơn thuốc cho Trần Tiêu Tiêu.
Sau đó, ông cười nói với Hứa Phong: “Cậu Hứa, chuyện ở đây xong rồi, tôi đi về trước. Nếu cậu Hứa còn cần việc gì thì cứ nói là được.”
Hứa Phong gật gật đầu, “Ừ, tôi đưa ông Trương ra ngoài.”
Nói xong, Hứa Phong liền đưa hai thầy trò Trương Tự Trân rời khỏi hành lang bệnh viện.
Thấy mấy người đi rồi, Trần Tiêu Tiêu hơi do dự, rồi vẫn đi tới trước mặt Lâm Đồng.
“Bác sĩ Lâm, ông nhìn xem đơn thuốc này có vấn đề hay không?”
So với bác sĩ do Hứa Phong dẫn đến, cô càng tin tưởng Lâm Đồng y thuật hơn người.
“Ừ, để tôi nhìn xem.”
Lâm Đồng mang theo vài phần tò mò cầm đơn thuốc.
“Đây là?”
Khi xem xong đơn thuốc, trong lòng Lâm Đồng chợt dâng lên một trận sóng to gió lớn.
Muốn xem một vị bác sĩ trung y có lợi hại hay không, ngoại trừ cách chữa bệnh và cách thăm khám bệnh ra thì đơn thuốc là quan trọng nhất.
Mà đơn thuốc này của Trương Tự Trân, cho dù là Lâm Đồng không theo trung y cũng có thể nhận thấy được sức nặng của đơn thuốc.
Đây là một đơn thuốc mà một gã thầy lang là không thể nào kê đơn ra được!
Đây tuyệt đối là một bậc thầy về trung y!
Nhớ lại trước đó ông ta còn hỏi một vị bậc thầy về trung y là có giấy chứng nhận hành nghề y hay không.
Lâm Đồng chỉ cảm thấy trên mặt nổi lên cơn đau rát.
“Bác sĩ Lâm, có chuyện gì vậy?”
Thấy vẻ mặt không ổn của Lâm Đồng, Trần Tiêu Tiêu không nén được khó hiểu hỏi.
“Không sao.”
Lâm Đồng hồi hồn lại, vội vàng đè xuống suy nghĩ trong lòng.
Tuy rằng đơn thuốc của Trương Tự Trân rất đặc biệt, nhưng mà Lâm Đồng cũng là chuyên gia đứng đầu giới y học Giang Thành, tất nhiên không thể biểu hiện ra mình không giỏi bằng người khác ngay trước mặt Trần Tiêu Tiêu.
Nhất là trước loại người như Trần Tiêu Tiêu. Tuy rằng ông ta không biết địa vị cụ thể của Đường tổng, nhưng mà ông ta cũng biết được là Đường Thi Linh có bối cảnh rất lớn.
Nếu muốn leo lên mối quan hệ này, thì cần thiết phải bày ra giá trị của bản thân.
Có điều, dùng ánh mắt của ông ta tới xem, đơn thuốc của Trương Tự Trân đã đủ hoàn mỹ rồi, không có một chút vấn đề nào cả.
Sau khi do dự một lút lâu, Lâm Đồng âm thầm cắn răng, làm ra quyết định.
Ông ta chợt nghiêm mặt nói: “Đơn thuốc có vấn đề rất lớn, mấy loại thuốc này có dược tính kị nhau, nếu cho Đường tổng uống thì sẽ làm cho bệnh tình chuyển xấu, cần phải đổi thuốc mới được.”
Cái gì?
Trần Tiêu Tiêu nín thở!
Dược tính kị nhau, sẽ làm cho bệnh tình chuyển xấu?