Chương 71
– Nhiên Nhiên, con tỉnh rồi sao, qua đây ăn tối đi.
Đây là giọng của mẹ thật, là giọng của mẹ thật. An Nhiên không dám tin. Mẹ cô thật sự ở đây. Mặc kệ sự mệt mỏi, cô chạy đến ôm chầm lấy mẹ mà khóc
– Mẹ… Con nhớ mẹ lắm.
Bà Hạ cười, nhẹ nhàng vỗ về con gái
– Được rồi được rồi, đừng khóc nữa. Chúng ta cùng nhau ăn tối nhé.
An Nhiên vẫn không nỡ nhưng rồi cũng buông mẹ ra, ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn. Bà cũng gọi Phong Hi lại. An Nhiên vẫn chưa khỏe lắm nên bà đã nấu chút cháo cho cô. Không khí ở bàn ăn im lặng, An Nhiên lặng lẽ ăn từng muỗng cháo. Đã lâu lắm rồi cô chưa được ăn cháo mẹ nấu, cô thật sự rất nhớ cái hương vị ấy. Bỗng dưng An Nhiên hỏi
– Sao mẹ biết con ở đây ạ?
Bà Hạ vừa mới gặp một miếng thịt vào bát Phong Hi. Nghe con gái hỏi, bà dịu dàng gắp miếng thịt vào bát cháo của cô rồi mới trả lời
– Tiểu Hi nói cho mẹ biết.
An Nhiên nhìn Phong Hi, cô bé liền giải thích
– À sáng nay con thấy mẹ sốt cao quá, cũng không biết cho mẹ uống thuốc thế nào. Con gọi dì Tiểu Dĩnh thì dì ấy không nghe máy. Con nghe mẹ gọi bà nên mới… nên mới lấy điện thoại của mẹ gọi cho bà ngoại.
Nói xong cô bé còn hơi sợ An Nhiên trách mắng. Nhưng cô không nói gì, lần này thật ra vẫn phải cảm ơn Phong Hi mới đúng. Bà Hạ dặn mọi người chăm chú ăn tối. Ăn xong An Nhiên được đặc cách nghỉ ngơi không cần phải rửa bát, Phong Hi thì cắt hoa quả còn bà ngoại thì rửa bát. An Nhiên ngồi ngoài sofa đợi hai người. Lúc Phong Hi bê đĩa hoa quả ra An Nhiên mới bảo cô bé nhích lại gần rồi nói nhỏ
– Bà ngoại có thái độ lạ với con không?
Phong Hi suy ngẫm một lát rồi mới trả lời
– Lúc mới đến bà có hơi lạnh lùng một chút, nhưng con đi học về thì bà đã khác rồi ạ.
An Nhiên thở phào. Vậy có nghĩa là mẹ cô đã chấp nhận Phong Hi là cháu ngoại. Đột nhiên cô lỡ miệng nói
– Không biết mẹ có chấp nhận được Diệp Ân Tuấn không nhỉ?
– Mẹ nói gì ạ?
Khi Phong Hi hỏi lại cô mới chợt nhận ra mình lỡ lời.
– Không có gì, con mau ăn trái cây đi. Đợi một lát bà ra rồi chúng ta cùng nhau xem phim.
Phong Hi chỉ cười thầm, không đáp lại. Thật là, tại sao lúc này cô lại nhớ đến Diệp Ân Tuấn chứ? Còn muốn mẹ cô chấp nhận anh, đúng thật là ốm đến đần người rồi. Lúc bà ngoại ra Phong Hi liền mở phim lên xem, là bộ phim ” Diên hi công lược” nổi đình nổi đám. Trước khi xem bà Hạ dặn
– Nhiên Nhiên, con xem ít thôi, vẫn chưa khỏe hẳn đâu.
– Con biết rồi, mẹ ngồi đi ạ.
Bà Hạ ngồi bên cạnh An Nhiên. Phong Hi cũng rất muốn gần bà ngoại nên đã khẽ đến ngồi bên cạnh bà. Không khí trở nên rất ấm áp.
Thời gian trôi rất nhanh, xem hết 2 tập phim đã gần 10 giờ. An Nhiên không thể thức khuya được nên bà Hạ đã bảo tất cả đi ngủ. Hôm nay bà sẽ ngủ bên phòng của An Nhiên để canh chừng cô, đề phòng cô sốt lại. Trước lúc đi ngủ bà đã sang phòng của Phong Hi nói chuyện một lát. Phong Hi nằm trên giường nghe bà ngoại kể chuyện cổ tích. Khi vừa hết câu chuyện đầu tiên Phong Hi đã nói
– Bà ơi, đây là lần đầu tiên con được nghe bà kể chuyện, chuyện bà kể rất hay, không giống mẹ kể.
– Đương nhiên là bà kể hay hơn mẹ con rồi. Hồi mẹ con còn bé bà cũng rất hay kể chuyện cho mẹ con nghe.
Bà cười rồi khẽ vuốt ve mái tóc của Phong Hi. Bà ngồi kể về những câu chuyện của An Nhiên lúc còn nhỏ làm Phong Hi rất thích thú mà chú tâm lắng nghe. Cô bé chú tâm đến mức ngủ lúc nào không hay. Bà Hạ khẽ đắp lại chăn cho Phong Hi rồi nhẹ nhàng ra ngoài.
An Nhiên vẫn đang còn đợi mẹ ở bên phòng. Bà Hạ vừa nằm xuống bên cạnh An Nhiên đã hỏi
– Mẹ, bà vẫn đang còn giận con sao?
– Ông ấy chưa từng nói với mẹ.
– Hôm nay cảm ơn mẹ nhiều lắm.<code>– Con không cần khách sáo như vậy. Mẹ biết con và Diệp Ân Tuấn không hạnh phúc, nhưng đừng làm khổ bản thân. Con xem đã lớn thế này rồi mà vẫn còn để đứa bé chăm sóc cả đêm. </code>Hai người nằm tâm sự đến nửa đêm mới muốn đi ngủ. An Nhiên hạnh phúc quay lại ôm lấy mẹ. Cô hiện tại giống như một đứa trẻ được mẹ âu yếm. Khi đã ngủ rồi trên môi vẫn giữ nụ cười.