Chương 67
” Cô ấy không phải là vị hôn thê của Diệp thiếu gia sao? Giờ lại cặp kè với người khác?”
” Có phải Diệp Ân Tuấn bị phản bội rồi không?”
” Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
…
Vô số lời bàn tán. Nhưng điều quan trọng là chính do những bức ảnh đó mà gây nên xôn xao, cổ phiếu Tịch Thị rớt giá dần. Tịch lão gia như muốn điên lên. Đứa con gái yêu quý của ông lần này gây ra chuyện lớn như vậy. Ông không nhịn được nữa mà gọi Tịch Uyên trở về tập đoàn ngay lập tức. Cô ta vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, hớt hải chạy đến chỗ ba
– Ba, có chuyện gì mà lại gọi con về gấp vậy?
– Còn hỏi à? Mau xem báo chí người ta đang nói gì đi kìa. Chỉ vì muốn giúp con mà hiện giờ tập đoàn đang loạn hết lên rồi. – Ông quát.
Tịch Uyên nhanh chóng lấy điện thoại ra xem tin tức trên báo. Chuyện gì thế này? Cô ta không dám tin vào mắt mình. Chuyện này… chẳng phải chuyện đi vào khách sạn cô ta đã cẩn thận lắm rồi sao? Tại sao vẫn bị chụp được? Một loạt câu hỏi hiện ra trong đầu cô ta. Đang rối loạn thì đầu liền nhảy số
– Người có khả năng làm chuyện này chỉ có Diệp Ân Tuấn thôi, chỉ có anh ta thôi. Ba, ba phải tin con.
– Hừ, còn dám bảo tin con? Chuyện đã đến nước này rồi còn không mau giải thích mọi chuyện với bên ngoài đi. Chỉ vì con mà cổ phiếu của chúng ta rớt giá thảm hại đấy.
– Vâng con biết rồi, sáng mai con sẽ mở họp báo để đính chính.
Tịch Uyên nắm tay lại, tức đến nghiến răng. Vậy mà cô ta lại bị Diệp Ân Tuấn chơi một vố đau như vậy, mất cả lòng tin, hình tượng, danh dự. Nhưng mặc dù như vậy cô ta vẫn không từ bỏ tham vọng trở thành thiếu phu nhân nhà họ Diệp.
…
Chiều tối khi tan làm, Tiểu Dĩnh đã chạy lại với An Nhiên để khoe chuyện hot search ngày hôm nay. Mặt Tiểu Dĩnh còn rất hí hửng
– An Nhiên, hot search hôm nay rất chấn động. Tịch Uyên bị lộ chuyện xấu hổ đấy. Tịch Thị còn bị hacker xâm nhập xóa hết dữ liệu. Chậc… Chậc… phải nói là mấy tên hacker này siêu thật.
Kim Lăng đang chuẩn bị về bỗng hắt xì. An Nhiên vẫn chỉ chú tâm vào công việc cả ngày nên không để ý chuyện gì hết. Nghe Tiểu Dĩnh nói cô mới mở điện thoại ra xem một chút. Xem xong ánh mắt cô vẫn không có gì thay đổi, chỉ nói một câu<code>– Không ngờ thật đấy. </code>Cô không hơi đâu quan tâm đến cô ta cả, cho dù có quan tâm thì đâu làm được gì, Tịch Uyên làm chuyện xấu sau lưng người khác cuối cùng cũng bị phanh phui thôi. Nhưng Tiểu Dĩnh lại cảm thấy chuyện này rất thú vị, còn bàn tán với cô suốt đường đi xuống sảnh. An Nhiên chỉ nghe rồi trả lời vài câu. Hôm nay cô cứ cảm thấy hơi đau đầu chóng mặt nên chỉ muốn về nghỉ.
Chờ đợi một lúc lâu ngồi trên xe bus, cuối cùng An Nhiên cũng về đến nhà. Vừa vào nhà vẫn thấy Phong Hi đang nấu ăn như thường lệ, nhưng hôm nay cô mệt quá nên đã đi thẳng vào phòng nằm nghỉ. Phong Hi biết cô về, nhưng thấy mẹ mệt mỏi nên không nói gì nữa.
An Nhiên chìm vào giấc ngủ sâu. Trong mơ cô cảm thấy mình như đang ở trên một lò lửa rất nóng nhưng lại không biết chạy đi hướng nào, xung quanh không có gì ngoài lửa là than hồng. Phong Hi nấu ăn xong, đi vào gọi mẹ ra ăn cơm. Nhưng gõ cửa mãi không có lời hồi đáp, cô bé mở cửa bước vào. Trán An Nhiên đổ đầy mồ hôi, còn dính mấy sợi tóc trên mặt. Phong Hi đi đến lay nhẹ tay mẹ
– Mẹ ơi, ăn cơm thôi ạ.
Nhưng hơi nóng truyền đến tay cô bé. Cô bé giật mình, đưa tay lên sờ trán mẹ
– Tiêu rồi, mẹ sốt rồi.
Phong Hi lật đật chạy đi ra lấy khăn, làm ướt rồi đắp lên trán cho mẹ. Làm xong liền đi nấu cháo rồi tìm thuốc hạ sốt trong tủ. An Nhiên cứ mê man như vậy không chịu tỉnh làm Phong Hi lo lắng vô cùng. Cả đêm ở bên cạnh mẹ, cũng không tha thiết gì đến bài tập nữa. Tuy nhiên Phong Hi vẫn còn là một đứa nhỏ, vẫn không thể cho người lớn uống thuốc khi họ không tỉnh, cũng không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ. Chỉ trông đến nửa đêm đã lăn ra ngủ ngay bên cạnh An Nhiên.
…
Lúc 5 giờ sáng, Phong Hi giật mình tỉnh giấc. Hôm nay lại phải chuẩn bị đi học, nhưng sờ trán vẫn không thấy mẹ có dấu hiệu hạ sốt. Phong Hi lo lắng. Cô bé lấy điện thoại, muốn gọi cho ba đến. Nhưng hiện tại mới là 5 giờ sáng nên cô bé hơi sợ, suy đi nghĩ lại vẫn là không gọi. Phong Hi lại gọi cho Tiểu Dĩnh, nhưng mới 5 giờ sáng, cô nàng vẫn đang còn ngái ngủ, tưởng là gọi điện lừa đảo hay nhầm số gì đó nên trực tiếp tắt chuông đi để ngủ tiếp.Đang loay hoay không biết gọi cho ai thì An Nhiên lại mẹ sảng gọi<code>– Mẹ… mẹ ơi… con nhớ mẹ quá! Mẹ… </code>Phong Hi chợt nhớ đến bà ngoại của mình. Tuy chưa lần nào gặp mặt nhưng Phong Hi cũng được nghe đến. Cô bé lấy hết can đảm mở điện thoại mẹ lên, lướt tìm danh bạ một hồi, quả nhiên mẹ vẫn còn lưu số của bà ngoại. Do dự một lát Phong Hi mới nhấn nút gọi.