Chương 61
– Mẹ, ba nói gì với mẹ mà lâu vậy ạ?
An Nhiên gõ khe khẽ vào đầu Phong Hi
– Cái con bé này, ai dạy con như thế hả?
An Nhiên cũng không nỡ trách mắng Phong Hi, dù sao cô bé cũng chỉ muốn gắn ghép lại một gia đình hoàn chỉnh. Phong Hi lon ton bám tay mẹ đi vào trong nhà. An Nhiên giờ cảm thấy thân thể không còn chút sức lực, chỉ muốn ngã nhào lên chiếc giường êm ái mà ngủ. Cô ngồi xuống sofa, Phong Hi nhanh chân đi lấy nước rồi lại xoa bóp vai cho cô. An Nhiên nhắm mắt suy nghĩ một lát, sau đó hít một hơi thật sâu hỏi con gái
– Tiểu Hi, mẹ hỏi con chuyện này nhé!?
– Có chuyện gì ạ?
– Nếu mẹ với ba con không quay lại nữa thì sao? Con muốn ở bên ai?
Động tác xóa bóp của Phong Hi chậm lại. Cô bé suy nghĩ về câu hỏi của mẹ. Một lúc lâu cô bé mới từ từ trả lời lại
– Thực ra con muốn cả nhà mình cùng ở bên nhau. Con biết trước kia ba thật sự không tốt, nhưng hiện tại ba đang dần thay đổi, con cảm nhận được điều đó. Nhưng nếu mẹ vẫn không muốn quay lại với ba cũng không sao, con vẫn sẽ ở bên mẹ.
An Nhiên mỉm cười chua xót. Con gái cô quá hiểu chuyện rồi. Cô đau lòng ôm lấy Phong Hi, nước mắt bất giác rơi xuống. Phong Hi cũng lặng lẽ ôm lấy cô. Hiện giờ chỉ có Phong Hi là động lực cho cô bước tiếp.
9 giờ tối, An Nhiên tắm rửa rồi đi ngủ sớm. Mai là thứ hai, mong một tuần mới bắt đầu thật suôn sẻ.
…
Sáng này An Nhiên lại đưa Phong Hi đến trường như thường lệ, trước khi đi còn hôn lên trán Phong Hi để tạm biệt. Cô đến công ty còn khá sớm, mới có một vài người đến. Tuy hôm qua đã ngủ sớm hơn nhưng tinh thần và sắc thái của cô chỉ khá lên nhưng vẫn còn mang nét mệt mỏi. Cô tranh thủ ăn sáng rồi xem lại lịch trình mà cô sắp sếp cho đàn anh Tinh Vũ.
Sắp đến giờ làm việc, cô ra ngoài lấy ly nước. Vừa hay Tinh Vũ cùng Tịch Uyên bước vào văn phòng, anh lên tiếng gọi mọi người
– Mọi người tập hợp lại đây một lát.
Cà văn phòng tụ tập lại gần Tinh Vũ. Họ đều liếc mắt nhìn cô gái đi bên cạnh anh. Tinh Vũ bắt đầu giới thiệu. Truyện Xuyên Nhanh
– Đây là Tịch Uyên– con gái của Tịch tổng, là đối tác của công ty chúng ta. Cô ấy được điều đến đây để theo dõi suốt quá trình thực hiện dự án, mọi người cùng chào đón cô ấy.
Tất cả mọi người đồng loạt vỗ tay, chỉ có An Nhiên là không vui, tay cầm chặt ly nước. Giới thiệu xong Tinh Vũ dẫn Tịch Uyên đến phòng làm việc dành riêng cho cô ta, thật không may phòng đó lại đối diện phòng của An Nhiên. Với chức vụ thư kí, cô đi theo sau Tinh Vũ và Tịch Uyên, vừa đi anh vừa nói một số điều quan trọng để Tịch Uyên biết
– Thư kí Hạ chắc Tịch tiểu thư cũng biết rồi. Có chuyện gì cô cứ nói với cô ấy, nếu dự án có vấn đề gì thì cứ nói để cô ấy đưa ra phương án mới hợp lý hơn.
– Tôi biết rồi, cảm ơn giám đốc Tinh. Cũng mong thư kí Hạ chiếu cố.
An Nhiên cố nở một nụ cười thân thiện. Tịch Uyên còn đưa tay ra muốn bắt tay với cô. Vì phép lịch sự nên cô phải bắt tay lại. Rõ ràng Tịch Uyên đến đây không có ý tốt. Quả nhiên mới vào làm việc cô ta đã đến phòng làm việc của An Nhiên, đặt một sấp tài liệu dày lên trên bàn, còn cười nói
– Đống tài liệu này cần sắp xếp lại một chút, đều là số liệu từ khảo sát thực tế cả. Nhưng tôi thấy nó khá nhiều chữ, mong cô sửa lại ngắn gọn hơn một chút, khoảng 20, 30 trang gì đó là được. Cảm ơn cô nhiều.
An Nhiên mở to mắt kinh ngạc.Đống tài liệu này dày cũng phải 10 cm, vậy mà Tịch Uyên bắt cô thu gọn lại còn 30 trang giấy. Đúng là làm khó người khác. Thấy sắc mặt “không thể tin” của An Nhiên cô ta còn nói thêm một câu
– À đúng rồi, tôi đang cần gấp nên mong là cô có thể đưa cho tôi bản báo cáo vào sáng ngày kia nhé.<code>– Nhưng nhiều số liệu như vậy, tôi e là không kịp.– An Nhiên lên tiếng. </code>Cho dù có là siêu nhân hay người có siêu năng lực đi nữa cũng không thể làm xong được, ít nhất phải 4 ngày mới có thể làm xong. Nghe câu nói từ An Nhiên, cô ta lại càng đắc ý
– Tôi tin thư kí Hạ có thể làm được mà, tôi biết năng lực của cô rất giỏi.
– Nhưng…
Cô vốn đang định nói tiếp nhưng lại bị cắt ngang. Diệp Ân Tuấn bước về phía An Nhiên, vừa đi vừa nói<code>– Nếu em cần gấp thì em tự làm đi. </code>Tịch Uyên thấy anh đến thì cười tươi như hoa, vốn muốn thân mật khoác tay anh nhưng lại không kịp vì anh đi nhanh quá nên tay cô ta lơ lửng giữa không trung. Tuy vậy cô ta vẫn không nản mà tươi cười<code>– Anh Ân Tuấn, sao anh lại đến đây? Có chuyện gì sao? – Nhà đầu tư đến tham quan công ty thôi. À đúng rồi, vừa nãy anh nghe nói em cần gấp bản báo cáo gì đó, anh thấy hay là em tự làm đi. – Anh… anh nói vậy là có ý gì? – Là kêu em xử lý tài liệu. Hiện giờ vợ anh đang bận lắm, không thể xử lý cho em được. </code>Nghe từ ” vợ anh” An Nhiên nhéo nhẹ vào tay Diệp Ân Tuấn. Anh có quay lại nhìn cô nhưng lại xem như chưa có gì xảy ra, rất bình thản. Tịch Uyên cảm thấy bực bội, cái gì mà vợ anh chứ? Thật nhảm nhí!<code>– Bác nói với em anh ly hôn rồi mà. </code>– Nhưng anh đã nói sẽ ly hôn đâu.
An Nhiên không muốn nghe Diệp Ân Tuấn nói nhảm nữa nên liền cắt ngang
– Tịch Uyên, không phải cô nói cần gấp sao? Để tôi giúp cô, 3 ngày nữa có nhé.
An Nhiên định ôm lấy đống tài liệu để làm thì Diệp Ân Tuấn giữ lại
– Không cần làm. Bảo người khác làm đi. Anh là nhà đầu tư, anh có quyền.
Thật không biết nói gì. Qua qua lại lại thế này khiến Tịch Uyên tức muốn nổ mắt. Cái gì mà anh anh em em, em không cần làm nữa? Không muốn nhìn thấy cảnh này nữa nên cô ta liền dậm chân rồi đi về phòng làm việc. Trước khi đi còn bị Diệp Ân Tuấn nhét đống tài liệu vào tay. Muốn làm khó vợ anh, không có đâu.