Chương 31
– Mình thật không hiểu cái tên Diệp Ân Tuấn đó nghĩ gì nữa không biết. Tại sao lại cứ đến đây làm khó cậu?! Ỷ mình hợp tác với công ty chúng ta là hay lắm sao, mình nên cho anh ta một trận mới phải.
An Nhiên cười vỗ vai Tiểu Dĩnh
– Đúng đúng đúng cậu nên cho anh ta một trận. Nhưng mà nếu cậu đánh quá tay sẽ mắc tội hành hung đối tác đấy, khi đó cho dù anh Tinh Vũ có bao dung cậu cõ nào cũng không thoát được tội đâu.
– Nhưng mà anh ta cứ bắt nạt cậu như vậy…. rõ ràng là cậu đã rời đi rồi…
– Được rồi được rồi mình biết rồi.
Tiểu Dĩnh còn muốn nói gì đó nhưng đã bị An Nhiên ngăn lại. Im lặng được một lát Tiểu Dĩnh lại hỏi
– An Nhiên, hình như cậu với anh ta chưa ly hôn đúng đúng khống?
– Cậu nói mình mới nhớ. Đúng là mình đã bỏ đi được gần 2 tháng rồi nhưng vẫn chưa ly hôn. Dù sao cũng phải nhanh chóng giải quyết chuyện này nhanh gọn. Đợi mình ổn định thêm một chút sẽ ly hôn với anh ta.
– Vẫn là cậu suy nghĩ thấu đáo. Phong Hi không nên có người cha tồi như anh ta.
Hai cô gái nói chuyện vui vẻ cả giờ nghỉ trưa mà không để ý bên trên góc nhỏ có chấm đỏ đang âm thầm ghi lại cuộc trò chuyện vừa này. Diệp Ân Tuấn ngồi xem, tay chống cằm nở nụ cười quỷ dị.
………………….
Sắp hết giờ nghỉ trưa, Tiểu Dĩnh đi về chỗ làm việc, An Nhiẻn đi ra ngoài rửa tay một lát. Khi quay vào phòng làm việc đã thấy Diệp Ân Tuấn tay chống cằm ngồi trên ghế của cô. Cô bắt ngờ đứng hình tại chỗ, sau khi nhìn thấy nụ cười kì cục của anh cô mới hoàn hồn lại
– Tại sao anh lại xuất hiện ở đây?
– Tôi chỉ nghe nói cô muốn ly hôn nên đến đây xem một chút.
An Nhiên lại càng bất ngờ hơn. Rõ ràng chuyện này cô chỉ mới nói với Tiểu Dĩnh một lúc trước, quay đi quay lại vài phút anh ta đã biết.
– Anh theo dõi tôi?
Điệp Ân Tuấn vẫn cười cợt bình thản
– Tôi chỉ nghe nói thôi. Muốn ly hôn thật sao?
Anh đứng dậy đi về phía cô làm cô căng thẳng. Người đàn ông này rất nguy hiểm, cô phải thật cẩn thận. Cô để ý quan sát nhất cứ nhất động của anh
– Đúng thật là tôi có muốn ly hôn. Nếu anh đã ở đây rồi thì tôi cũng nói rõ luôn. Chúng ta ly hôn đi!
Cô hít một hơi thật sâu, bước đến bàn làm việc, mở ngăn kéo lấy ra một tập giấy mỏng đưa cho Diệp Ân Tuấn. Anh cầm lấy xem sơ qua một chút. Bỗng nhiên Diệp Ân Tuấn ép cô vào bàn làm việc, hai tay anh chống xuống bàn khóa co trong lòng. Tư thế này khiến An Nhiên hơi lo sợ.
– Đơn ly hôn, xem ra chuẩn bị rất kĩ.
– Anh kí vào là được rồi. Tôi chỉ cần Tiểu Hi là được.
Diệp Ân Tuấn nhìn cô một cách trêu đùa. Đột nhiên anh bất ngở hôn xuống, An Nhiên chưa kịp phản ứng thì miệng đã bị xâm nhập. Cô rất muốn trốn nhưng đã bị anh khóa chặt trong lòng, một tay giữ lấy gáy không cho phép chạy. Anh ép cô phối hợp cùng. Sau khi cảm thấy đã cuốn hết vị ngọt trong khoang miêng cô anh mới buông ra. An Nhiên hết dưỡng khí đỏ bừng, được thả ra liền hô hấp liên tục. Cô tức giận nói lớn
– Diệp Ân Tuấn anh bị điên sao?
– Hửm? – Anh vẫn đùa cợt
– Có phải anh cảm thấy tôi giống như trò đùa không? 6 năm qua tôi nhẫn nhịn vì Tiểu Hi nên không làm gì, bây giờ tôi rời đi anh liền thấy trống vắng nên hết lần này đến lần khác làm khó tôi. Tôi có tội với anh sao?
Lần này đến Diệp Ân Tuấn ngơ người. Anh có chút suy nghĩ về câu nói của An Nhiên. Anh đúng là có cảm thấy không quen khi cô rời đi, nhưng coi cô là đồ chơi thì chưa từng. Sắc mặt anh trở về trạng thái lạnh lùng. Anh nhìn thẳng vào An Nhiên ở trong lòng. An Nhiên bình tĩnh lại một chút, hạ giọng nói nhỏ
– Diệp Ân Tuấn, chúng ta ly hôn đi.
Diệp Ân Tuấn không trả lời. Nhìn biểu cảm không thể đoán được anh đang nghĩ gì. Sau đó anh quay lưng bỏ đi làm An Nhiên cũng không rõ. Thấy anh đã rời đi, cô liền thở phảo, hai chân mềm nhũn khiến cô phải chống tay vào bàn để đứng vững. Hôm nay Diệp Ân Tuấn lại đến đây trêu đùa cô, tâm trạng cô lúc này rất khó miêu tả. Nhưng cô vẫn cố gắng ổn định lại tinh thần để làm việc.