Tổng Tài Tàn Khốc: Chiếm Hữu Điên Cuồng - Chương 48 - Tai nạn mất tích
“Ái à lúc nãy mình thấy… Bọn họ nói gì cậu à? Đúng là đồ điên mà, sao cứ thích gây sự thế kia chứ???” Mỹ Lam thật muốn đấm cho bọn họ mỗi người
một cái nếu như mà thầy không gọi họ xếp hàng thì còn lâu cô mới để yên.
“Không sao đâu mặt kệ mấy người bọn họ đi, cậu lo nghe thầy nói gì đi kìa.
Không chú tâm thầy phân công không biết đâu mà làm đó, được rồi được
quay lên đi nào. Mình không tức cậu tức làm gì cho mệt chứ hả?” Không
phải cô không buồn chứ, dù sao họ là đang xúc phạm cô đấy. Nhưng bởi vì
họ không đáng để cô buồn với cả tức giận mặt họ nói cô không có không
thẹn với lòng. Nếu là lúc trước có lẻ cô đã khóc thút thít rồi, bây giờ
sao còn có thể khóc như thế chứ cô hứa với anh sẽ chăm sóc tốt bản thân
kia mà không được thất hứa đâu hì hì.
“Các em đã nghe rõ chưa,
các bạn nam ở lại dựng lều còn nữ thì đi chuẩn bị đồ ăn và một số bạn
cùng nhau đi nhặt củi để đốt lửa trại. Nhớ đừng đi xa quá xung quanh đây thôi nhá.” Thầy giáo phân công công việc cho mọi người, còn thầy ở lại
dựng lều cùng các bạn nam. Số học sinh khá đông nên lều cần phải dựng
rất nhiều mỗi người cần chia công việc ra cho hiệu quả tốt.
Mộng
Ái định ở lại chuẩn bị giúp các bạn khác chuẩn bị thức ăn việc đó là sở
trường của cô, mấy việc bếp núc nội trợ này cô làm được hết. Có điều Mỹ
Lam lại muốn cùng cô đi nhặt củi để có thời gian dạo vòng quanh đây thăm thú, cô không muốn đi đâu nhưng Mỹ Lam lôi kéo quá nên đành vậy thôi.
Phía xa kia lại có người chú ý hạnh động của hai người họ, họ xuất phát bắt
đầu đi sâu vào bên trong khu rừng để kiếm củi đốt, họ đâu biết nguy hiểm đang đến dần. Đi được một lúc thì “Mình với cậu hay là chúng ta chia
nhau ra sẽ gom được nhiều hơn đấy. Ưm… Cậu đi hướng đó mình đi bên này
ha lát nữa gặp lại.” Cô vừa nói vừa chạy theo hướng khác, được một lúc
liền khuất bóng. Cô không hề biết có người theo sau mình.
“Ha.
Xem ra lần này cô tránh tôi được chắc, tui nhất định sẽ cho cô một bài
học. Cái thứ đáng ghét dơ bẩn.” Cô ta vừa nói vừa nở nụ cười dang xảo.
Ái đi loanh quanh được một lúc đã nhặt được khá nhiều, cô định quay trở
lại khi xoay người lại thấy Nghê Mạn Thiên. “Cô có chuyện gì sao cứ đi
theo tôi hoài thế? Tôi làm gì ảnh hưởng đến cô chứ?”
“Không ảnh
hưởng. Đúng quả thật là như vậy, nhưng cô biết vì sao không bởi vì tui
ghét cô, ghét cái cách cô nói chuyện tiếp xúc với người khác. Bộ dạng
của cô thật khiến người ta phát ghét. Nhưng tại sao mọi người lại thích
được loại người như cô. Chả hiểu mẹ cô ăn nằm với bao nhiêu người rồi
lại sinh ra cô, mẹ nào con nấy nhìn thấy cô là tôi lại nghe được cái mùi hồ ly nồng nặc.” Cô ta không ngừng mắng chửi cô, thậm chí cả mẹ của cô. Cô ta không có tư cách.
“Cô muốn nói gì tôi, tôi đều có thể bỏ qua nhưng sao cô cứ nói đến mẹ tôi thế. Bà ấy không phải người như vậy.”
“Không phải, không phải sao? Vậy ba của cô đâu hả? Ông ta ở đâu rốt cuộc là ai cô có từng gặp hay chưa? Cô là đứa con hoang? Một đứa không cha. Haha,
tôi nói đúng quá đúng không? Hả xem cô kìa…” Cô ta công kích những lời
nói càng trở nên nặng nề hơn.
Ái lúc này không hiểu sao cơ thể cô bắt đầu run lên bần bật, những kí ức lúc nhỏ tràn về. “Mày là đồ con
hoang. Thứ không có cha. Con tốt nhất đừng chơi với nó, tránh xa tụi tao ra thứ không có cha.” Cũng chính gì chuyện ấy khiến cô bị mọi người
chửi mắn, khi đi học bị bạn bè xa lánh thậm chí là bạo lực. Cũng vì thế
mẹ và cô phải chuyển nhà không biết bao nhiêu lần, vô số lần chuyển lần
nào cũng cùng một lý do. Tại sao mọi người lại đối xử với mẹ con cô như
vậy? Tại sao chứ. Nước mắt cô cứ thế trào ra sự sợ hãi dâng lên, nhưng
cô ta vẫn không dừng lại.
Năm đó cô chỉ mới học lớp 5 bị bạn bè
xa lánh, còn bị đánh đến mức nhập viện. Cô sợ chuyện đó lại tái diễn lần nữa miệng cứ lẩm bẩm nói “Đừng mà, làm ơn đừng nói nữa… Làm ơn hức…” Cô càn cầu xin thì Nghê Mạn Thiên càng được nước lấn tới. Càng nói càng
tiến gần khiến cô bất giác lùi về sau. Bổng dưng cô mất thăng bằng cứ
thế rơi xuống vách đồi phía sau, Nghê Mạn Thiên tính kéo cô nhưng lại
thôi. Trong suy nghĩ của cô ta hà tất gì phải cứu chứ, cô đáng ghét như
thế có chết là đáng.
Sau khi Ái rơi xuống dưới cô ta thản nhiên
quay trở lại chỗ mọi người. Đợi khi Mỹ Lam quay trở lại cũng đã hơn 1
tiếng sau, mọi người và giáo viên mới biết Ái mất tích. Mọi người đỗ xô
nhau vào rừng tìm kiếm, Mỹ Lam lúc này rất sợ sợ Ái sẽ xảy ra chuyện gì. “Nếu lúc nãy mình không kéo cậu ấy theo cùng thì bây giờ đâu xảy ra
chuyện như bây giờ. Tất cả là do mình, Ái à rốt cuộc cậu ở đâu rồi chứ.” Lam vừa ôm mặt vừa khóc, thật cảm thấy có lỗi với Ái.
Tề Nhạc
Việt vỗ vay cô “Không sao chúng tôi sẽ tìm được cậu ấy mà. Cậu đừng lo.” Tề Nhạc Việt lúc này cũng nóng lòng không thôi, Mộng Ái đâu cậu ấy sao
lại mất tích được tìm đã lâu như vậy rồi cũng không thấy đâu. Trời còn
đang sắp mưa nữa chứ.
Chưa qua bao lâu trời đã mưa tầm tả việc
tìm kiếm trở nên khó khăn hơn. Mọi người chỉ còn cách quay lại chỗ nghĩ
tìm kiếm trong mưa rất nguy hiểm. Trong lúc mọi người đang rối thì điện
thoại Ái reo lên là mẹ của cô. Mỹ Lam tay có hơi run bắt máy cô cố kìm
nén cảm xúc của mình nói “Cháu nghe đây ạ!”
“Mỹ Lam cháu đấy à.
Ái con bé đâu rồi? Nó ổn không?”. Cô không dám nói thật chỉ dám bịa đại
lý do ra để nói.” Cậu ấy ổn, cậu ấy đang giúp đỡ mọi người nên không để ý nghe máy. Bác đợi cậu ấy xong việc, cháu nói cậu ấy gọi lại cho bác.”
Cô vừa nói xong vẫn chưa nghe tiếng đáp bên kia đã vội tắt cô sợ mình
không kìm được lại nói ra hết mọi chuyện.
Ái cậu làm ơn đừng có sao nha. Làm ơn đó.