Chương 87 - LÃO ĐẠI HẮC BANG CŨNG CÓ THỂ BỊ SỐT
- Trang Chủ
- Tổng Tài Tàn Khốc: Chiếm Hữu Điên Cuồng
- Chương 87 - LÃO ĐẠI HẮC BANG CŨNG CÓ THỂ BỊ SỐT
“Đã lâu rồi không gặp mèo con nhỏ của tôi.”
Tề Dụ Minh cũng đã
không tin có thể gặp được cô, nhưng cô càng đến gần cảm giác quen thuộc
càng rõ rệt khiến anh không ngăn chặn được hành động của bản thân mà nắm chặt lấy tay cô. Thấy sắc mặt cô khó coi như vậy anh có chút giận đó.
Cô không ngừng lắp bắp mà gọi tên của anh “Tề…Tề Dụ Minh.” Đúng chính là anh, cô phát hoảng đến nơi còn nghĩ sẽ rất lâu mới gặp lại vậy mà mới
chỉ một năm thôi, cô vùng vẫy thoát khỏi tay anh đang nắm chặt tay mình
nhanh chóng mở cửa chạy vút đi không dám quay lại, chỉ mong là anh không đuổi theo cô mà thôi.
Người đàn ông mang dòng máu lai kia cảm
thấy thật thú vị, đối tác của anh thế mà lại quen biết một cái phục vụ
cô phục vụ kia lại còn rất xinh. Đúng anh từng nghe qua về việc Tề Dụ
Minh từng có một cô bạn gái nhỏ suốt ngày giấu ở nhà nhưng một năm trước đã quay gót bỏ đi, không ngờ lại gặp lại ở đây đó chứ.
Ái chạy đi mà không dám quay lại lấy đồ của mình, cái áo khoác cũng bỏ luôn trong
tủ cả cây violon nữa. Cứ thể chạy một mạch ra khỏi cửa nhà hàng, làng
gió lạnh bên ngoài khiến cô phát run đã thế tuyết lại bắt đầu rơi ngày
càng dày. Cô cũng chỉ có thể cố gắng về nhà thật nhanh, cô không dám
nghĩ nhiều. Thường ngày nào dám đi taxI vì nó khá đắt nhưng hôm nay là
ngoại lệ cô nhanh chóng đón một chiếc taxI đi thẳng về nhà.
Về đến nhà cả người cô sắp cóng rồi, nhớ lại lúc nãy gặp anh cô thấy sợ lắm
anh sẽ không tìm ra chỗ này chứ. “Có lẽ sẽ không tìm ra đâu…làm ơn
đừng.”
Ái mệt mỏi bước lê vào phòng ngủ lấy cho mình một cái váy
bông ấm áp bước vào nhà tắm để không bị cảm lạnh. Tắm ra xong một chút
nước vẫn còn động trên xương quai xanh và mái tóc dài đen óng. Cô cố
nghía ra cửa sổ nhìn tuyết ngày càng lớn rồi, cô sợ lạnh nên cũng chui
tọt vào trong chăn ủ ấm. Lấy đóng tài liệu ra để tham khảo, cô sắp ngủ
gục đến nơi thì ngoài cửa truyền đến tiếng gõ không nhanh không chậm. Cứ theo nhịp điệu mà gõ cứ một vài tiếng rồi lại ngừng rồi lại tiếp tục
gõ, lúc này cũng trễ nên cô khá sợ. Rón rén xỏ chân vào đôi dép lông mềm lấy một chiếc khăn quấn quanh từ từ bước ra ngoài. Ái đưa mắt nhìn qua
mắt mèo chỉ thấy một bóng dáng cao lớn mà thôi, tiếng đập cửa ngày một
nhiều làm cô sắp sợ đến khóc rồi nửa đêm rồi mà ai còn đến vậy chứ.
Nhưng không hiểu sao cô vẫn lấy hết can đảm để mở cửa, bóng dáng người đàn
ông quen thuộc hiện ra là Tề Dụ Minh chiếc áo khoác dài bên ngoài đã ướt và dính đầy tuyết cả tóc của anh cũng thể tai cũng bắt đầu cóng vì lạnh môi tím tái , cô còn chưa kịp hiểu thì anh đã ngã nhào vào người cô cả
cơ thể to lớn được cô đỡ lấy. Cả người anh ngắt anh đến đây từ lúc nào
vậy? Không phải đi theo cô về đó chứ cũng hơn 4 tiếng đồng hồ rồi, anh
bị điên sao?
Cô kéo anh vào trong nhà khó khăn đặt anh xuống sofa, đóng cửa nhà nhanh vào phòng lấy khăn lao cho anh. Cô lao cả buổi cũng
không thấy đỡ người lạnh phát run rồi cô không biết nên làm thế nào anh
không chết đó chứ?
“Nè Tề Dụ Minh dù anh có muốn chết cũng không
được chết ở đây đâu đó nha. Tỉnh lại đi…” Cô cố hết sức lây người anh
mắt anh vẫn nhắm chặt.
Cô chạy vào trong phòng xem có quần áo nài thay cho anh được
không, có vài lần Lâm Thần đến thăm cô có ở lại mong là sẽ còn quần áo
của anh. Cô đang mãi kiếm quần áo không hay biết người ngoài phòng khách đã biến mất nhưng lại xuất hiện sau lưng cô, người đàn ông bổ nhào ôm
chằm lấy cô hơi lạnh một lần nữa khiến cô rùng mình. Hắn thỏ thẻ vào tay cô, giọng nói khàn khàn có chút khó nghe. “Em đừng đi tôi chờ em thật
sự rất lâu…Tôi…tôi nhớ em nhiều lắm Ái à.” Càng nói hắn càng siết
chặt lấy cơ thể nhỏ vào trong lòng, không muốn để cô đi. Bàn tay to lớn
không yên phận mà bắt đầu di chuyển.
“Đừng em không đi..không đi
nữa, buông em ra em lấy đồ cho anh thay nếu không sẽ bệnh đó và nếu anh
bệnh…em sẽ rất đau lòng…” Cô nhẹ nhàng dỗ ngọt anh, đúng là cô sợ
nhưng anh nhìn trong lúc này thật sự rất thảm không biết suốt một năm
nay anh sống như thế nào nữa.
Người đàn ông nghe thế cũng không
làm càn, từ từ buông tay bước đến chiếc giường mệt mỏi nằm xuống. Hắn
rất mệt vì từ lúc cô rời khỏi hắn chưa có ngày nào hắn cảm thấy ổn cả
mọi thứ dần trở nên tồi tệ cho đến hôm nay hắn gặp được cô ánh sáng nhỏ
của hắn con mèo nhỏ mỗi lúc quanh quẩn bên hắn đã trở về rồi.
Cô
loay hoay một lúc mới kiếm được đồ cho anh mong là sẽ vừa, cô chật vật
đỡ anh dậy dựa vào đầu giường. Định đưa tay cởi áo cho anh thì đột nhiên dừng lại liệu làm như vậy có ổn không…? Nếu không thay anh sẽ bệnh
mất cô không lo được nhiều như vậy, đành nhắm cả mắt mà từ từ thay cho
anh. Quả thực cô với anh còn gì để giấu nữa chỉ là cô có bao giờ dám
nhìn kĩ đâu nên cảm thấy ngại là chuyện thường, mất cả buổi mới thay
được ấy thì còn động vào mấy thứ không nên động nữa…cô lúc này muốn
chui tọt xuống đất mất thôi. Nào có biết người đàn ông đó vẫn còn tỉnh
chỉ là muốn được hưởng sự chăm sóc đặc biệt nên phải thế, hắn hận không
thể đè cô xuống ăn sạch ngay lúc này. Trong lúc cô định đứng dậy đi cất
đồ ướt vào nhà tắm thì bị hắn mạnh mẽ mà kéo xuống cô có làm cách nào
cũng không thoát ra được nên đành ngoan ngoãn nằm im chờ vậy, mà nằm
được một lúc lại ngủ lúc nào không hay.
Hắn cuối cùng cũng chịu mở mắt cúi đầu nhìn cô đang nằm ngủ ngon lành trong lòng hắn, lâu như vậy
cô cũng chẳn tốt hơn chút nào vẫn không chút phòng bị. Hắn không chịu
được cúi thấp xuống luồn tay vào bên trong mà sờ soạng làm cô có chút
nhột mà kêu lên, không muốn cô phát ra tiếng mà không chút lưu tình hôn
xuống mút lấy cánh môi hồng hào ngọt lịm xa cách bấy lâu nay khiến cho
đôi môi nhỏ phút chốc đỏ lên. Hắn từ từ rời xa đôi môi ấy nhưng bàn tay
đáng ghét kia vẫn đang đặt bên trong váy bên dưới là một thứ vừa to vừa
tròn vừa mềm mại của cô gái nhỏ. Tay còn lại quấn chặt lấy thân thể đang rút vào lòng ngực hắn để cố tìm cảm giác ấm áp giữa thời tiết lạnh lẽo
này.
Sáng sớm hôm sau, trời tờ mờ sáng cô đã thức dậy cảm giác có
chút không quen khiến cô thức sớm. Thế mà lại nằm gọn trong lòng Tề Dụ
Minh ngủ cả đêm, cô đưa bàn tay nhỏ lên sờ tóc của hắn gương mặt điển
trai đó rồi cả cái chóp mũi cao. Không khỏi cảm thán thật sự rất đẹp rồi lại nói ra một câu buồn cười. “Lão đại hắc bang đẹp trai ngời ngời như
vầy mà cũng có ngày bị cảm lạnh…” Ái vừa nói vừa bật cười khúc khích
dường như đã đánh thức người đối diện.