Chương 122: Đã thật sự từ bỏ
Người đàn ông xuýt thì phá lên mà cười vì dáng người nhỏ bé đó của cô đang cố tỏ ra là mình oai hùng, đứng trước mặt khoanh tay híp mắt nhìn mà tra hỏi. Con mèo nhỏ hoá hổ con rồi, trong đáng yêu vô cùng. Lúc này hai người đang ở trong phòng làm việc của anh tại công ty này, may là chẳng ai có thể vào được để thấy cảnh tượng Tề tổng đây lại bị một cô bé tra khảo kia chứ, nói ra sợ làm người ta chê cười.
“Không làm thế thì sao làm một kim chủ tốt được? Hửm? Anh đã làm đến thế rồi không phải em nên đền đáp gì đó chẳng hạn, nếu lấy thân để đền đáp xem ra không lổ đâu.” Người đàn ông cười gian xảo, đưa ánh mắt hết sức biến thái nhìn cô. Làm Ái lạnh hết sóng lưng, cô chỉ có thể cười trừ cho qua mà thôi. Đành lãng quên không hỏi nữa nếu không chuyện gì sẽ xảy ra cô cũng không biết, chỉ sợ là cái thân thể yếu ở này lại bị hành nhừ ra bã mất…
Nhưng coi vẫn rất đắn đo, cô muốn đi lên từ thực lực chứ không phải như bây giờ. Từ trước đến giờ đã có làm gì được ngoại trừ được anh giúp ra chứ, lúc nào cũng là Tề Dụ Minh đứng ở phía sau lót đường cho cô. Đến cả trường mà cô học cũng vậy, có phải là thảm hại quá rồi không…? Cô nên nói thế nào với anh đây, có lẽ anh đã nói đúng tất cả mọi thứ xung quanh rất đáng sợ. Cứ để cô cả đời này sống trong cái vỏ bọc cứng cáp mà anh đã tạo sẵn cho cô sẽ tốt hơn, đừng cố làm gì khi nó quá nguy hiểm. Mọi thứ đều có anh ấy lo rồi.
Thôi càng nghĩ càng phức tạp, coi như chuyện này tạm gác lại vậy.
Bên phía Nam Hạ biết chiều nay Ái sẽ đi thu âm thì liền cho người theo dõi và điều tra, quả thực không theo dõi không điều tra thì thôi càng làm thì càng bất ngờ. Cái công ty đó vậy mà lại đứng dưới tên của Tề Dụ Minh, anh ta mua công ty đó từ lúc nào chỉ vào vài tháng trước. Là cái lúc chỉ gặp lại con nhỏ đó vài ngày, chết tiệt! Vì cái con đó mà lão đại sẵn sàng làm tất cả mọi chuyện mua cả cái công ty chỉ để cho nó vui à, thứ còn gái chỉ biết mòi chài đàn ông. Kinh tởm!
Nam Hạ thật không cam lòng dù chỉ một chút, cô ta đã không có được thì cũng sẽ không để họ yên. Đương nhiên trước tiên phải làm giảm sự phòng bị của kẻ địch rồi, nhớ hôm trước khi Nam Thành và Nam Hạ gặp nhau.
“Em đừng làm gì ngốc nữa đó biết chưa hả? Lão đại đã để ý đến em rồi, tuy ngài ấy không nói ra nhưng với nhiêu đó hành động thôi là đủ rồi.” Nam Thành muốn khuyên nhủ cô em gái này không muốn nó sai càng thêm sai mà thôi, sợ còn làm chuyện gì quá đáng hơn sẽ không yên với lão đại. Anh đã dùng hết sức để che dấu sợ là sẽ không có lần sau.
“Ha. Sao chuyện đó thì em chẳng còn thiết tha gì với lão đại rồi, chỉ cần thấy cảnh ngài ấy xử ả kia…Máu me be bét đến phát rợn…” Nghĩ đến đó cô ta rùng mình, Nghê Mạn Thiên và gia đình cô ta bị Tề Dụ Minh nhốt lại tra tấn đến sống không bằng chết, nhưng Sở Mộng Ái cô ta chẳng hề biết cứ vô tư mà sống như chưa từng liên quan.
Nam Thành nghệ vậy cứ nghĩ cô em nhà mình ngắm ngầm bỏ cuộc nhưng anh đâu biết phía sau sự buông bỏ ấy chính là một kế hoạch đáng sợ đang diễn ra.
Nam Hạ đã tự hứa rằng nếu Tề Dụ Minh đã không cần cô ta vậy thì anh đừng trách cô ra tay tàn nhẫn, khiến anh ta không còn gì mà mất tất cả. Để xem đến lúc đó Sở Mộng Ái sẽ thế nào, có còn lúc nào cũng kè kè phía sau. Hay cao chạy xa bay để rồi biến mất không dấu tích, đến lúc đó Tề Dụ Minh cũng sẽ phải quay về bên cạnh cô ta.
“Ừ em nghĩ vậy là tốt rồi.”
Cô ta thấy anh trai tin tưởng mình như thế, chắc chắn sẽ lựa lời mà gợi nhắc cho Tề Dụ Minh nghe như vậy chẳng phải kế hoạch của cô càng đi đến thành công sao? Chỉ nhớ lại nhiêu đó Nam Hạ cười thật to. Cô ta lại gọi cho ai đó.
Bên kia là một người ngoại quốc sao? Rốt cuộc cô ta đang muốn làm gì, kế hoạch tiếp theo sẽ là làm hại ai.
“Xin chào, ngài Carlos Tevez.”
Bên kia là một người đàn ông ngoại quốc, hắn đang tự hỏi bên đầu dây là ai. Là một cô gái nhưng hắn không quên biết người con gái này.
“Là tôi. Cô là ai? Có việc gì? Sao lại có số điện thoại này?”
“No. Ngài không nên hỏi như thế, tôi biết đối thủ của ngài là ai? Tôi sẽ giúp ngài hạ gục kẻ đó.” Nam Hạ vừa nói vừa đong đưa ly rượu trên tay, vẻ mặt rất phấn khích.
“Ừm hứm, cô gái nói sẽ giúp được tôi. Vậy cô nói xem giúp bằng cách nào, làm sao tôi có thể tin một người xa lạ.” Lúc này bên hắn có vài thuộc hạ, hắn phất tay nhẹ ý nói mau đều trả về người đang nói chuyện với hắn.
“Sao vậy? Ngài muốn điều tra tôi, không cần chỉ cần ngài đống ý thì chúng ta sẽ nhanh chóng biết nhau thôi.”
Hắn nghe cô nói có chút chột dạ, sao cô ta biết hắn muốn điều tra cô. Là ăn may sao?
Like và tặng quà cho tôi đi nào mn, đừng đọc chùa nữa nha. Hôm nay là thứ 2 hãy vote cho tác phẩm của tôi, cảm ơn mn nhiều nhiều 🥰🥰🥰