Chương 91: Nhậm Xuyên liều mạng rồi!
- Trang Chủ
- Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh - Tạ Kim Triều
- Chương 91: Nhậm Xuyên liều mạng rồi!
“Anh Xuyên!” – Chu Mộc ôm anh từ phía sau, “Lâu không gặp!”
Cậu còn muốn đến gần thơm má Nhậm Xuyên, lại lập tức bị một bàn tay lớn kéo đi, sắc mặt Giang Hoàn trầm xuống: “Cậu là ai?”
Chu Mộc không vui, nhíu mày: “Anh là ai?”
Giang Hoàn ưỡn ngực: “Nói ra lại dọa cậu sợ, tôi là ch…”
Nhậm Xuyên đột ngột giẫm lên mu bàn chân của hắn, ngắt lời: “Anh ấy là bạn trai hiện tại của anh.”
Không thể để Chu Mộc biết mình đã trở thành thụ!
Lời nói của Nhậm Xuyên lập tức khiến Giang Hoàn không vui.
Hiện tại là thế nào!
“Ồ-” – Chu Mộc nhìn Giang Hoàn đầy ẩn ý.
“Đừng có hở tí là ôm ôm hôn hôn.” – Giang Hoàn chắn trước Nhậm Xuyên, vẻ mặt không vui nhìn Chu Mộc từ trên xuống dưới, “Cậu là ai?”
Chu Mộc cười cười: “Tôi và anh Xuyên cùng nhau lớn lên, cũng là…”
“…Bạn trai cũ của anh ấy.”
Giang Hoàn suýt nữa xỉu ngang.
Mẹ nó còn là thanh mai trúc mã!
Xong đời!
Toàn bộ 200 chỉ số IQ của Giang tổng đều được dùng để hoang tưởng, trong đầu hắn đã xuất hiện tiểu thuyết dài tập trăm vạn chữ, tất cả đều là anh anh em em!
Tự hắn làm mình tức đến nổ não.
Nhậm Xuyên không ngờ còn gặp lại Chu Mộc: “Em… về nước rồi à?”
“Ừm!” – Chu Mộc tán gẫu với anh, “Em về muốn khai thác thị trường trong nước một chút.”
Nhậm Xuyên nhìn cậu: “Em vẫn còn làm thiết kế trang sức à?”
“Đương nhiên, em còn có nhãn hiệu riêng rồi.” – Chu Mộc lấy danh thiếp từ trong túi ra, “Sắp tới em có tổ chức một show trực tuyến, đang tìm kiếm self-media.”
Cậu ta nhìn Nhậm Xuyên: “Anh Xuyên, em nhớ hình như anh làm về self-media, phải không?”
Nhậm Xuyên hơi bận tâm Giang Hoàn, thấy hắn sắc mặt tái xanh, cũng không nói nhiều: “Ừm, đúng rồi.”
Chu Mộc tiến lên ôm lấy cánh tay của anh: “Chúng ta có liên quan này, hợp tác đi!”
Giang Hoàn tức sắp bể phổi, suýt chút nữa phun lửa lên trời giống như một con khủng long bạo chúa, các người liên quan cái gì! Bỏ cái tay ra! Đó là người của tôi!
Nhậm Xuyên bình thản rút cánh tay của mình ra, chỉnh lại cổ áo một chút: “Ừ, anh đưa em thông tin liên lạc của trợ lý anh, hai người nói chuyện nhé.”
Chu Mộc móc điện thoại ra: “Không cần phiền phức như vậy! Kết bạn WeChat đi!”
Ánh mắt của Giang Hoàn thiếu chút nữa sẽ xuyên thủng Chu Mộc, kết bạn WeChat cái con khỉ! Cậu cút khỏi đây hộ cái!
Nhậm Xuyên cắn răng lấy điện thoại ra: “Anh không thường xuyên sử dụng WeChat.”
Chu Mộc cũng mới vừa về nước: “Em cũng không biết dùng lắm…”
Sau đó Giang Hoàn liền thấy hai người bọn họ châu đầu vào nghiên cứu như hai con chuột đồng nhỏ.
Hắn bóp mạnh chiếc điện thoại, trên mu bàn tay hiện ra gân xanh, tấm kính cường lực cũng bị hắn bóp nát, trên màn hình điện thoại xuất hiện hoa văn giống như mạng nhện.
Cuối cùng cũng nghiên cứu xong, Chu Mộc vẫy vẫy tay: “Anh Xuyên! Em sẽ mời anh ăn cơm!”
Cả người Giang Hoàn lập tức giống như gặp phải kẻ thù lớn!
Còn có lần sau hả!
Trên đường lái xe về nhà, hắn không nói tiếng nào, mặt mũi như con lừa đang kéo cối xay.
“Bọn em…” – Nhậm Xuyên chủ động kể, “Từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau.”
Giang Hoàn: “Ừ.”
Thanh mai trúc mã.
Nhậm Xuyên như một tên tội phạm thuật lại tội ác của mình: “Bố em ấy là tài xế của bố em, đã lái xe cho bố em hai mươi năm, có một lần giúp bố em tránh khỏi tai nạn xe, vậy nên bố em đối xử với Chu Mộc cực kỳ tốt, coi như con trai thứ hai trong nhà.”
Giang Hoàn: “Ừ.”
Hai nhà có giao tình.
Đào hoa của Nhậm Xuyên cũng kha khá: “Em ấy… là bạn trai đầu tiên của em, cũng được một khoảng thời gian dài, sau đó phải xuất ngoại nên chia tay.”
Giang Hoàn: “Ừ.”
Tình duyên chưa cạn.
Nhậm Xuyên giải thích xong: “Không còn gì nữa.”
Giang Hoàn dùng trí não IQ 200 của mình để tổng hợp lại, cha mẹ hai bên có quan hệ tốt, quen biết nhau, rất coi trọng tương lai của hai đứa nhỏ, mà hai người cũng rất tình cảm, không gian dối, không ngoại tình, không drama, chỉ bởi vì chuyện học hành sự nghiệp mà buộc phải chia tay nhau.
Lâu như vậy rồi mà bọn họ vẫn chưa thể quên nhau, giờ thì gặp lại.
Thậm chí còn lập tức nhận ra đối phương.
Ở bên nhau đi!
Kết hôn luôn đi!
Giang Hoàn nghiến răng ken két, thiếu chút nữa tháo vô lăng ra mà ăn.
Nhậm Xuyên thận trọng nhìn hắn: “Anh sẽ không đánh em chứ?”
Giang Hoàn cố gắng hết sức để xoa dịu cơn tức giận, bản thân có khuynh hướng bạo lực, tuyệt đối không thể động thủ đánh người, nếu không thì đối với Nhậm Xuyên, hắn có tư cách gì để cạnh tranh với người ta!
Nghĩ xem bây giờ hắn còn lại những gì?
Tiền bạc?
Một nửa trong số đó đã được chi cho kim cương hồng.
Thân thể?
Thiếu vị giác là một khuyết tật.
Nhan sắc?
Toàn thân đều là sẹo.
Giang Hoàn cảm thấy trong lòng như có dao cứa vào, máu ồ ạt chảy ra, thậm chí dưới đau đớn cùng bất an, tính chiếm hữu bạo lực lại còn bộc phát.
Hắn vô cảm thông báo với Nhậm Xuyên: “Bắt đầu từ ngày mai, em không được phép đi đâu ngoại trừ nhà và công ty.”
Nhậm Xuyên kêu lên: “Tại sao!”
Cuối tuần này anh còn hẹn Chúc Khải Phong đi uống rượu đây!
Giang Hoàn phát ra một tiếng gầm gừ trầm thấp trong cổ họng, không nói lý chút nào: “Không cho đi chính là không cho đi!”
Nhậm Xuyên nhíu mày: “Giang Hoàn, anh nghiêm túc à?”
“Không cho phép em rời xa anh nửa bước.” – Giang Hoàn nghiến răng nghiến lợi, “Anh sẽ trói em lại.”
Nhậm Xuyên giơ hai tay lên: “Được, làm theo lời anh.”
Giống như đã từ bỏ một điều gì đó: “Nếu điều này có thể làm cho anh cảm thấy an toàn.”
Tim Giang Hoàn đập dữ dội, hắn không biết mình không vui ở chỗ nào, Nhậm Xuyên cũng đã làm theo những gì hắn yêu cầu, nhưng hắn còn muốn được voi đòi tiên, muốn vĩnh viễn nhốt Nhậm Xuyên lại, chỉ để cho một mình hắn nhìn thấy.
Loại xung động đen tối bạo lực đó theo sau hắn như hình với bóng, như rắn độc, là bóng tối không xua tan nổi của tuổi thơ hắn.
Giang Hoàn đậu xe ở hầm để xe: “Từ ngày mai, anh đưa đón em đi làm.”
“Được.” – Nhậm Xuyên thở dài, lúc cởi dây an toàn, anh nghiêng người hôn lên môi Giang Hoàn, “Đừng tức giận.”
Giang Hoàn nhất thời được xoa dịu, nhưng hắn không cam lòng thừa nhận chính mình bụng dạ hẹp hòi: “Anh không có tức giận.”
Hắn nắm lấy tay Nhậm Xuyên, chỉ có như vậy hắn mới cảm thấy yên tâm: “Đi, về nhà nấu cơm.”
Trước giờ Giang Hoàn cũng đưa đón Nhậm Xuyên đi làm, nhưng khi có tiệc tối hoặc tăng ca thì sẽ để Mạnh Xuân làm tài xế.
Nhưng lần này, Giang Hoàn thi hành luật đến cùng, trực tiếp đưa người vào văn phòng làm việc.
Cả công ty khoa học kỹ thuật Hắc Thạch mỗi ngày đều nhìn tổng tài của bọn họ đi làm như bị áp giải.
Không ai có đủ can đảm để nói gì.
Giang Hoàn tan làm sớm hơn Nhậm Xuyên, bình thường sẽ đợi ở phòng tiếp khách, nhưng hôm nay hắn họp xong thì hơi muộn, nên đến thẳng xe rồi gửi tin nhắn cho Nhậm Xuyên, nói với anh là hắn đang ở trong xe.
Nhậm Xuyên nhanh chóng hồi âm: “Chờ em nửa tiếng.”
Giang Hoàn đợi ở trong xe không có việc gì làm, liền yêu cầu Lucy điều khiển từ xa robot quét nhà dọn sạch sàn nhà, thuận tiện giặt quần áo, bát đũa trong máy rửa bát cũng rửa sạch sẽ, ngay cả đèn UV ngoài ban công cũng được bật để bổ sung ánh sáng cho mấy cây xương rồng.
Một giờ sau, Nhậm Xuyên vẫn chưa xuống.
Giang Hoàn cau mày, đẩy cửa xe, đi thẳng về tháp phía tây của tòa tháp đôi.
Mạnh Xuân mắt sắc nhìn thấy hắn: “Giang tổng…”
Giang Hoàn gạt y ra: “Tôi tìm Nhậm Xuyên.”
“Nhậm tổng đang họp.” – Mạnh Xuân hơi ngăn hắn lại, “Tôi đưa anh đến phòng tiếp khách trước.”
“Không.” – Giang Hoàn sải bước, trong chốc lát liền đi tới cửa phòng làm việc của Nhậm Xuyên.
Còn chưa kịp mở cửa đã nghe thấy một giọng nói từ bên trong: “Anh Xuyên! Anh thật tốt! Em yêu anh quá-!”
Máu nóng bốc thẳng lên đỉnh đầu, da đầu Giang Hoàn lập tức nổ tung!
Hắn cảm thấy như thể mình đã bị phản bội, một cước đạp văng cánh cửa, hừng hực lửa giận: “Nhậm Xuyên-!”
Hai người trong phòng đồng thời nhìn sang, Nhậm Xuyên ngồi sau bàn làm việc, cau mày nhìn Giang Hoàn.
Giọng anh lạnh lùng: “Ra ngoài.”
Hai mắt Giang Hoàn đỏ ngầu, giọng nói cao hơn một quãng tám, hắn rống lên: “Em đang làm cái quái gì vậy!”
Nhậm Xuyên trả lời: “Em đang làm việc.”
Giang Hoàn chỉ vào Chu Mộc, cả giận nói: “Đây mà là công việc à-!”
Chu Mộc cố gắng giải thích: “Là tôi muốn nhờ anh Xuyên giúp tôi tổ chức một buổi biểu diễn trực tuyến…”
“Không được!” – Giang Hoàn trực tiếp ngắt lời, “Anh không đồng ý!”
Nhậm Xuyên hơi phát hỏa: “Đây là công ty của em!”
Bàn làm việc của anh vẫn đang bày ra bản hợp đồng vừa mới ký kết: “Hợp đồng đã ký xong, anh muốn…”
Giang Hoàn bước thẳng đến, xé nát hợp đồng, ném mảnh vụn lên!
Trong phòng làm việc cứ như là có tuyết rơi, Nhậm Xuyên rốt cuộc không kiềm được cơn giận nữa, ném tất cả tài liệu trong tay vào người Giang Hoàn: “Giang Hoàn-!”
Giang Hoàn hét vào mặt anh: “Nhậm Xuyên-!”
Toàn bộ trần nhà văn phòng đều run rẩy theo.
Hai người trừng mắt nhìn nhau như những con sư tử đang giận dữ, ánh mắt cực kỳ có khí chất, nếu là trong phim, lúc này sau lưng họ sẽ xuất hiện một ngọn lửa rực cháy trong bầu không khí động một cái sẽ bùng nổ này.
“Được.” – Nhậm Xuyên chỉ tay vào Giang Hoàn, “Anh giỏi lắm.”
Anh đẩy mọi người ra và đi thẳng.
Giang Hoàn trầm mặc vài giây rồi đuổi theo anh ra ngoài.
Mạnh Xuân đi tới và nói xin lỗi Chu Mộc: “Cậu Chu, rất xin lỗi vì đã gây ra cho cậu nhiều phiền phức như vậy. Chúng tôi sẽ sắp xếp thời gian để tái thảo luận vào một ngày khác.”
Chu Mộc sững sờ, vẫn chưa hoàn hồn, một lúc sau mới ôm ngực: “Tôi… lần đầu tiên nhìn thấy anh Xuyên tức giận.”
Khi Giang Hoàn lao ra khỏi tòa nhà, hắn chỉ thấy đèn sau của Bugatti Veyron lóe lên trong bóng tối, hòa lẫn vào dòng xe cộ, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
Chiếc Bugatti Veyron mở khóa điều khiển bằng giọng nói, đã ghi âm giọng nói của hai người, ai cũng có thể lái xe, Giang Hoàn không còn biết mình đang vội hay đang tức giận, bước nhanh vào bãi đậu xe và lái một chiếc xe thể thao khác đậu ở đó đi.
Giang Hoàn đuổi theo, ấn vào tai nghe: “Lucy, cho tôi biết vị trí của Nhậm Xuyên!”
Giọng Lucy vang lên trong tai nghe: “Rất xin lỗi ông chủ, cậu Nhậm không mang theo điện thoại di động.”
Giang Hoàn đập mạnh vô lăng một cái, xe thể thao phát ra tiếng còi chói tai!
Hắn đi quanh Bắc Kinh tìm một vòng, thậm chí còn muốn đến đồn cảnh sát để trình báo, ông đây lớn vậy rồi mà tìm không ra vợ mình!
Cuộc gọi đến, chế độ lái xe, tự động trả lời, Chúc Khải Phong gầm lên: “Đệt mẹ anh! Giang Hoàn! Anh làm cái gì Xuyên Nhi đấy!”
Giang Hoàn cau mày: “Nhậm Xuyên làm sao?”
Chúc Khải Phong rống lên: “Nó đi đua xe với một đám ma cờ bạc phú nhị đại!”
“Muốn chết rồi-!”
– —
Cảm ơn đã ủng hộ.