Chương 73: Anh nhớ em
Nhậm Xuyên biết những cô gái như vậy, họ sử dụng mối quan hệ cá nhân của mình để làm mối bắc cầu, sau đó lấy tiền hoa hồng.
Bạch Tân Nhu không nói nhảm: “Chín giờ tối mai, tại phòng 701 tòa nhà Phỉ Thúy, sếp lớn họ Hùng.”
Tòa nhà Phỉ Thúy không phải là nơi tốt lành gì, ở đó phát sinh nhục dục, ngư long hỗn tạp, đủ loại trai gái được mua bán như đồ vật, là nơi yêu thích của loại phú nhị đại nhà giàu mới nổi. Nhậm Xuyên nghi ngờ, ở đó thật sự có thể bàn bạc chuyện làm ăn sao?
Buổi tối, Nhậm Xuyên đến đúng giờ, đẩy cửa phòng 701. Đây là một căn phòng kín rộng rãi có đèn disco xoay tròn khiến người ta hoa mắt, còn có tiếng người hát hò, rình rang ỏm tỏi.
Trên bàn bày đầy rượu, toàn là Rémy Martin, ít nhất cũng cả chục chai, một người đàn ông trung niên đẹp mã, bụng phệ đang trái ôm phải ấp ngồi trên ghế dài.
Nhậm Xuyên đưa tay ra: “Xin chào anh Hùng, tôi là Nhậm Xuyên.”
Anh Hùng liếc anh một cái rồi nhét một chai Rémy Martin vào tay anh: “Đừng có anh hay em gì ở đây, giao tình không sâu, cứ uống là được!”
Mấy ngày gần đây, uống rượu đã là chuyện bình thường, Nhậm Xuyên nốc thẳng. Sau khi uống hết hai chai, anh nghĩ rằng mình có thể trò chuyện với anh Hùng một chút: “Công ty Khoa học kỹ thuật Hắc Thạch chúng tôi…”
Anh Hùng vốn dĩ không để ý tới anh, ôm cô gái tiếp rượu rồi gọi em gái một cách buồn nôn, muốn giở trò trước mặt Nhậm Xuyên.
Đây không phải là lần đầu tiên bị phớt lờ, nhưng Nhậm Xuyên không khỏi khó chịu, con gấu béo ị này vốn chỉ là một kẻ giàu xổi, làm gì biết đầu tư là cái gì!
Anh thậm chí còn cảm thấy tủi thân, mình cùng đường đến mức phải đi xin tiền của mấy tên nhà giàu mới nổi sao?
Ngẫm lại, trước lúc đi ra ngoài, Giang Hoàn đã nắm lấy tay anh và nói: “Có khó khăn gì cũng đừng giấu giếm, cậu chỉ cần nhìn lại phía sau, luôn có anh ở đó.”
Chẳng lẽ cứ ủ rũ như vậy trở lại chường mặt ra xin tiền của Giang Hoàn sao?
Nhậm Xuyên càng không thể chịu đựng được điều này, anh có thể ngồi xổm xuống lau giày cho thứ chó má như Đỗ thiếu gia, cũng có thể lái xe cho mấy sếp lớn say xỉn, nhưng anh không phải là không có lòng tự trọng.
Nhân cách của anh, từ đầu đến cuối đều là ngẩng cao đầu.
Nhậm Xuyên cởi chiếc áo khoác ngoài, như thể cởi bỏ một lớp da vướng bận, anh mở một chai rượu Rémy Martin và cụng ly với anh Hùng: “Tôi chơi cùng anh tối nay, hai anh em ta hưởng thụ tới bến!”
Uống cạn ba chai, Nhậm Xuyên hơi hiểu được rồi, lý do tại sao đám nhà giàu mới nổi thích uống rượu ca hát, bởi vì con mẹ nó, thật sự sảng khoái!
Anh lao đến đài hát và giật lấy micro, nghĩ lại những bài hát trước đây anh hát đều là loại nhẹ nhàng thâm tình, thế nhưng hôm nay anh điên rồi, không có phong thái gì cả, hét khàn cả giọng: “Này này này! Đừng để anh hết nhìn đông rồi nhìn tây, đừng để anh ngày nào cũng phải suy đoán, ai là chú rể, anh là chú rể của em, ai là chú rể, anh là chú rể của em, này này này, em nhanh tới đây ở bên anh đi-!”
Tình quê, một bộ phim truyền hình dài tập có mười hai mùa, anh Hùng, một người đàn ông vùng đông bắc, ngay lập tức tiếp chiến: “Đừng để anh hết nhìn đông rồi nhìn tây, đừng để anh ngày nào cũng phải suy đoán, ai là chú rể, anh là chú rể của em-!”. Truyện Đam Mỹ
Đây không giống như hát, mà cảm giác như gọi heo của mình về chuồng, cao độ câu trước cao hơn câu sau, cổ họng sắp cháy rồi.
Nhậm Xuyên không cần sĩ diện cũng không cần phong độ, sự giả tạo nực cười ban đầu đều bị phá hủy hết. Một đêm uống rượu như vậy, một người béo bụng phệ như vậy, chỉ khi anh chấp nhận hiện thực này, mới có thể không còn xấu hổ.
Không một ai có thể vĩnh viễn cao cao tại thượng.
Uống rượu quá nửa đêm, Nhậm Xuyên mệt nhừ, gọi một bát canh gà rồi húp xùm xụp, đột nhiên có hơi nhớ tay nghề của Giang Hoàn.
Anh Hùng khoác vai anh, chủ động nói: “Công ty của chú lúc anh ở đông bắc có nghe qua rồi.”
“Hả?” – Nhậm Xuyên nhướng mày nhìn hắn, “Chúng tôi không có chi nhánh ở đông bắc.”
“Chú quên rồi à?” – Anh Hùng vừa nói vừa khoa tay, “Cái gì mà giúp đỡ mở đường buôn cho nông dân ấy, ây dà, cũng khá đấy!”
Hắn vỗ đùi thích thú: “Chú có biết hồi về quê anh nhìn thấy gì không? Ôi, xưa nghèo thế nào, chim không thèm đậu, giờ nhà nào cũng có tiền xây nhà mới! Anh thắc mắc mãi tiền từ đâu ra, sau này mới biết mấy chú từ Bắc Kinh lên miền núi và vùng nông thôn, kéo dây, kéo lưới điện, phát sóng trực tiếp trên đồng ruộng, mấy củ khoai lang khoai tây bán mấy đồng bạc cắc cũng không ai mua, mà mấy chú hò reo bán bảy tám tệ người ta cũng không chê đắt!”
Nhậm Xuyên không hề nghĩ tới chuyện này. Việc đề xuất kênh giúp nông dân là do anh đề xuất lúc trước, cũng chính anh là người vẫn tiếp tục làm trước sự bàn tán của mọi người, thậm chí cả khi chuỗi vốn bị phá vỡ, anh vẫn không hủy trợ cấp và ngừng việc bán nông sản giúp người dân.
“Anh tin chú.” – Anh Hùng nhiệt tình ôm vai anh giống như hai anh em, “Anh sẽ làm cùng chú! Cứ nói số lượng đi, anh đầu tư cho chú!”
Chuyện làm ăn không chỉ dựa vào nhiệt tình, Nhậm Xuyên muốn làm hắn bình tĩnh lại trước: “Chờ đã, nghe tôi nói trước…”
“Nói cái gì nữa!” – Anh Hùng lấy điện thoại của mình ra, bấm vào WeChat của Nhậm Xuyên, “Cho anh biết số! Anh chuyển tiền cho chú ngay!”
Nhậm Xuyên không ngờ anh Hùng ở đây một chút lươn lẹo cũng không có, vốn dĩ anh còn muốn dẫn hắn tới công ty xem thử. Anh Hùng thấy anh không nói gì nãy giờ, gõ điện thoại hai phát, chuyển liền hai mươi triệu tệ: “Được rồi! Đây là tiền cọc!”
Nhậm Xuyên nhìn hai mươi triệu xuất hiện trên điện thoại của mình, cảm thấy hơi ảo ma, con mẹ nó, mình uống rượu cả một tháng cũng không kiếm được một triệu, hôm nay trong cái phòng này lấy được hai mươi triệu dễ dàng như vậy, bù đắp được vốn tài chính vòng A* rồi!
*A round financing: là vốn góp bởi nhà đầu tư bên ngoài công ty, các công ty khởi nghiệp thông thường sẽ có bước gọi vốn này sau vốn điều lệ ban đầu để mở rộng quy mô, tuyển nhân sự, đầu tư vào nghiên cứu và phát triển sản phẩm hay các mục đích khác. Tương tự như start-up gọi vốn trên Shark Tank.
Mẹ nó, hôm nay dạ dày có xuất huyết cũng là đáng giá!
Nhậm Xuyên để điện thoại sang một bên, xắn tay áo tiếp tục cụng ly với anh Hùng, chuông điện thoại vang lên mấy lần đều bị tiếng nhạc ồn ào lấn át.
Giang Hoàn cau mày, hắn đã gọi cả chục cuộc cho Nhậm Xuyên nhưng vẫn không có ai bắt máy.
Đêm hôm khuya khoắt, có trời mới biết Nhậm Xuyên như thế nào, Giang Hoàn mặc áo khoác vào, định đi tìm.
Lúc lái xe, lông mày của hắn vẫn không hề giãn ra, hắn luôn cảm thấy Nhậm Xuyên đang che giấu điều gì đó, cho dù là cuối năm cũng không cần uống nhiều rượu như vậy.
Hắn đỗ xe ở lối vào của tòa nhà Phỉ Thúy rồi đẩy thẳng cửa bước vào. Tầng một là quầy bar ồn ào, nhạc quẩy, bóng người lắc lư, như một đám ma quỷ nhảy nhót.
Đỗ thiếu gia ôm cô gái tiếp rượu, vừa uống vừa cười tự phụ: “Em có biết con trai nhà họ Nhậm không? Chao ôi, để kể cho nghe, trước đây nó kiêu ngạo như gì, bố nó bán đồ trang sức, mặt vểnh cả lên trời.”
“Anh không ưa cái bộ dạng chó má của nó, em biết gần đây có chuyện gì không? Công ty của nó bị thân tín bên cạnh hãm hại! Hai trăm triệu không cánh mà bay, nó đang mặt dày khắp nơi kiếm đầu tư đấy!”
“Lần trước nó đến cầu xin anh, em có biết anh nói gì không? Anh đưa cho nó cái váy, bảo nó mặc đi vào tiệc rượu, lấy một cái cà vạt của đàn ông về, anh sẽ đầu tư cho nó!”
Đỗ thiếu gia khoe khoang: “Thằng nhóc đó mặc thật! Cũng được phết đấy! Nếu nó là phụ nữ, anh nhất định sẽ bắt nó lên giường, chịch mười tám lần, xem xem có cái gì-“
Gã ta còn chưa nói xong, lúc này chỉ nghe thấy một tiếng vang lớn, một chai rượu đập mạnh vào đầu gã, mảnh thủy tinh bắn tung tóe, một giọng nữ hét lên: “Áá-!”
Máu tươi chảy dọc theo thái dương xuống, Đỗ thiếu gia sờ sờ, nhìn thấy máu thì sửng sốt: “Mẹ nó thằng chó nào-“
Giang Hoàn nắm lấy cổ áo của gã nhấc lên, trong tay còn cầm bình rượu đã vỡ một nửa, kề sát mảnh sắc bén vào cổ Đỗ thiếu gia. Hắn nghiến chặt răng, mu bàn tay nổi lên từng sợi gân xanh.
Sắc mặt Đỗ thiếu gia thay đổi, gã run rẩy: “Mày… mày dám…”
Giang Hoàn cười khẩu, bình rượu trong tay nhích lên một chút, cắt ra từng dòng máu chảy trên cổ gã: “Mày nghĩ tao dám không?”
Ánh mắt hắn lạnh lẽo như rắn độc, cũng giống như một tảng băng lạnh. Nhậm Xuyên đi sớm về trễ, ngày nào trên người cũng có mùi rượu, thậm chí thỉnh thoảng đau dạ dày cũng đều là có lý do cả.
Những hai trăm triệu, là gánh nặng đè trên người anh.
Giang Hoàn không thể tưởng tượng được, Nhậm Xuyên vì tiền mà cúi đầu trước người khác, rót cho mình mấy chục chai rượu trên bàn rượu, thậm chí vứt bỏ cả tôn nghiêm mà mặc váy phụ nữ.
Chỉ nghĩ một chút mà cả người hắn đều phát run.
Đó là bảo bối mà hắn nâng niu trong lòng bàn tay.
Đó là vị vua tối cao mà hắn muốn dâng vương miện.
Nhưng lại dễ dàng bị người khác giẫm vào bụi trần.
Hai mắt Giang Hoàn đầy tơ máu, nhìn Đỗ thiếu gia trong tay giống như nhìn một bãi thịt thối, trong nhất thời nổi lên sát ý.
Ông chủ tòa nhà Phỉ Thúy nghe thấy động tĩnh, lúc tới nơi thì đã chậm rồi, nhìn thấy cảnh này toát cả mồ hôi, câu đầu tiên không hỏi Đỗ thiếu gia mà hỏi Giang Hoàn: “Giang tổng, ngài không sao chứ.”
Đỗ thiếu gia thảm thiết: “Mẹ kiếp, tôi mới bị sao này!”
“Không đáng để ngài tức giận đâu.” – Ông chủ khuyên can, “Có chuyện gì thì ngài bớt giận.”
Giang Hoàn hừ một tiếng: “Không nuốt nổi.”
Đêm nay con chó họ Đỗ đừng nghĩ tới việc còn nguyên vẹn cái đuôi mà đi ra ngoài.
Đám người đã bắt đầu bàn tán, cái người đột nhiên xông vào này là nhân vật lớn cỡ nào mới khiến cho ông chủ của tòa nhà Phỉ Thúy cung kính như vậy.
“Nghe nói là nhà họ Hà…”
“Họ Hà đấy à…”
“Nhưng không phải người ta mới gọi là Giang tổng sao…”
“Cậu không biết, đại thiếu gia nhà họ Hà tự thay đổi họ…”
“Đại thiếu gia? Còn nhị thiếu gia nữa?”
“Suỵt… Nhỏ giọng một chút…”
Máu của Đỗ thiếu gia chảy càng ngày càng nhiều, chảy đầy bàn tay trắng trẻo của Giang Hoàn, màu đỏ tươi kích thích thị giác của hắn. Giữa tiếng động ồn ào, hắn nghe thấy rõ ràng thanh âm: “Anh…”
Giang Hoàn quay đầu lại, Nhậm Xuyên đang đứng ở phía sau hắn, cầm trên tay áo khoác, vẫn chưa thấy rõ tình huống.
Anh nhìn thấy máu trên tay Giang Hoàn trước, sắc mặt lập tức thay đổi: “Anh! Anh bị thương!”
Giang Hoàn lạnh lùng nhìn Đỗ thiếu gia: “Quỳ xuống.”
“Dập đầu xin lỗi.”
Đỗ thiếu gia vẫn đang phản kháng: “Mày đợi đấy, bố tao tới đây ngay-!”
Giang Hoàn đá vào đầu gối của gã, khiến gã phải quỳ xuống, áp nửa chai rượu vào động mạch chủ của gã: “Dập đầu, xin lỗi.”
“Đừng để tao phải lặp lại lần thứ hai.”
Đỗ thiếu gia nuốt một ngụm nước bọt, run rẩy dập đầu một cái với Nhậm Xuyên: “Tôi… Tôi sai rồi…”
Giang Hoàn đè đầu gã xuống thấp hơn: “Nói tiếp!”
Đỗ thiếu gia muốn gục ngã: “Tôi sai rồi-!”
Nhậm Xuyên ngẩn cả người, nghe thấy tiếng dập đầu bộp bộp. Giang Hoàn cách anh không xa, tràn đầy dữ tợn, giống như một con sư tử đang nổi giận, lộ ra một mặt mà anh chưa từng thấy qua.
Trên trán Đỗ thiếu gia không ngừng chảy máu, cả người đều run rẩy.
Giang Hoàn buông gã ra, đi về phía Nhậm Xuyên, giấu bàn tay dính máu ra sau lưng, rồi duỗi bàn tay sạch sẽ chạm vào khuôn mặt của Nhậm Xuyên, giọng nói có hơi run: “Cưng à…”
Nhậm Xuyên ôm hắn vào lòng, vẻ hung dữ của Giang Hoàn lập tức biến mất, con thú hoang giận dữ cam tâm tình nguyện bị người yêu buộc lên xiềng xích.
Nhậm Xuyên xoa đầu Giang Hoàn, có chút không thể tin được: “Sao anh lại tới đây?”
“Có lẽ là…” – Giang Hoàn phả ra một hơi ấm áp, vùi đầu vào hõm cổ Nhậm Xuyên, mùi vị quen thuộc làm dịu đi mầm mống bạo ngược trong huyết quản.
“…Tại nhớ em.”