Chương 61: Khi nào ở chung?
Giang Hoàn tiếp lời: “Romeo là con gái anh!”
Nhậm Xuyên ngạc nhiên: “Vẹt cái sao lại tên Romeo!”
Giang Hoàn hỏi ngược lại anh: “Vẹt đực sao lại tên Juliet!”
Nhậm Xuyên tức giận đến mức mặc kệ Giang Hoàn, qua xem con trai thế nào rồi dỗ nó ăn cơm.
Giang Hoàn mò đến sau lưng Nhậm Xuyên, thận trọng từng tí một như đi ăn trộm, nhích gần từng chút, ghé sát tai Nhậm Xuyên, nói ít hiểu nhiều: “Vậy… Romeo và Juliet… một đôi trời sinh…”
Nhậm Xuyên bốc hỏa: “Anh đừng cho là tôi không biết vở Romeo và Juliet là bi kịch! Đậu má anh rủa ai đó!”
Anh nhìn về phía Juliet: “Con trai tôi không thể chết được, nhất định phải sống lâu trăm tuổi.”
Một bụng những lời tâm tình của Giang Hoàn đều nín trở về, trong mắt Nhậm Xuyên hắn còn không sánh bằng một con vẹt.
Uất ức.
Juliet và Romeo, một đứa nhút nhát, một đứa lạnh lùng, hoàn toàn không giống tình yêu sét đánh như trong kịch.
Nhậm Xuyên vươn tay về phía lồng chim: “Vậy tôi đem chúng nó về bồi dưỡng tình cảm.”
“Chờ đã!” – Giang Hoàn đè tay anh lại, “Sao cậu lại mang về!”
“Juliet là chim của tôi!” – Nhậm Xuyên gào lên, “Gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó!”
Giang Hoàn không phục: “Anh nói gả hồi nào!”
Nhậm Xuyên càng tức giận: “Anh dám coi thường Juliet của tôi!”
Giang Hoàn ung dung nhìn anh, giả vờ làm bộ làm tịch, hất cằm, thái độ kiêu ngạo: “Con gái anh không gả ra ngoài, chỉ ở rể.”
Hai người đối mặt nhau, ánh mắt chạm giữa không trung lóe lên tia lửa dữ dội.
Nhậm Xuyên không chịu thất thế trước Giang Hoàn, hô lớn: “Anh cho rằng chúng tôi không thể sống thiếu Romeo của anh sao! Chim hai chân ở đâu chả có!”
Anh mở lồng chim, muốn mang Juliet đi, Juliet kêu lên như lợn chọc tiết, vỗ cánh và mổ mạnh vào ngón tay Nhậm Xuyên.
Nhậm Xuyên đau đớn: “Á-!”
Anh nhanh chóng rút tay về, ngón tay đã bị chảy máu, Giang Hoàn thấy không ổn, vội vàng đút ngón tay Nhậm Xuyên vào miệng.
“Á-” – Nhậm Xuyên muốn ngăn lại nhưng đã quá trễ, khuôn mặt trắng trẻo ửng hồng, nói chuyện cũng mất đi khí thế lúc nãy, “Anh làm cái gì vậy…”
Giang Hoàn hành động hoàn toàn trong vô thức, còn chưa nghĩ rằng như vậy có phù hợp hay không. Hắn hơi lúng túng một chút, đôi môi dời ra khỏi ngón tay Nhậm Xuyên nhưng vẫn nắm chặt tay anh: “Anh…”
Âm thanh không lớn lắm, lý do cũng không tốt lắm: “…sát trùng.”
Nhậm Xuyên cười khẩy: “Tôi vẫn nghĩ mỏ chim sạch hơn.”
Giang Hoàn kéo anh vào phòng khách tìm hộp thuốc: “Anh cũng là nhất thời tình huống cấp bách, không tiện nói cái gì.”
May là trong hộp thuốc cái gì cũng có, Giang Hoàn cầm một cái tăm bông nhúng vào cồn i-ốt, sát trùng cho ngón tay của Nhậm Xuyên.
Cồn i-ốt vào vết thương hơi đau, mày Nhậm Xuyên nhăn lại: “Anh nhẹ chút.”
“Tổ tông, nhẹ đủ rồi.” – Giang Hoàn chỉ lo anh đau, liền nhẹ tay lại, “Da cậu mềm quá. Romeo cũng mổ anh nhưng tới bây giờ chưa từng chảy máu.”
Đột nhiên không còn gì để nói, không khí trở nên yên tĩnh lại, cảm giác về mối quan hệ mập mờ giữa họ lại ùa đến.
Nhậm Xuyên không thích bầu không khí này, chủ động bắt chuyện: “Juliet không muốn đi, vậy tôi để nó ở chỗ này.”
Giang Hoàn không chỉ muốn nuôi chim của Nhậm Xuyên mà còn muốn nuôi cả người này, hắn đáp dứt khoát: “Được.”
Nhậm Xuyên nói cho hắn cung cách: “Vậy thì anh không được bắt nạt nó, một ngày ba bữa không thể thiếu hạt cứng, phải uống nước từ Paris, còn phải cùng chơi với nó, chim tốt không thể ngốc được.”
“Ừm.” – Giang Hoàn kiên nhẫn, đồng ý tất cả, “Được.”
Nhậm Xuyên vẫn chưa yên lòng, đứa con trai nâng trong lòng bàn tay đã định rời khỏi anh rồi: “Sau khi tan làm tôi sẽ tới xem. Rơi mất một sợi lông tôi cũng sẽ tính sổ anh.”
Giang Hoàn vốn là muốn dùng con chim để lừa Nhậm Xuyên đến: “Yên tâm, bảo đảm chăm sóc tốt.”
Lợi dụng cơ hội này, Giang Hoàn đưa chìa khóa nhà mình ra: “Cậu giữ cái này, nếu buổi tối anh không ở nhà thì cậu cứ vào cho chim ăn.”
Âm thanh cưng ơi từ nhà Giang Hoàn lần trước vang lên trong đầu Nhậm Xuyên, trong nhà Giang Hoàn còn có người khác, mình đi vào có vẻ không ổn: “Chuyện này… không cần đâu.”
“Cầm đi.” – Giang Hoàn vẫn cứ đưa cho anh, “Ai có thể đảm bảo không có lỡ như.”
Nhậm Xuyên miễn cưỡng gật đầu, nhưng nói rõ trước: “Anh xem mà tự thu dọn sạch sẽ, đừng để tôi bắt gặp cái gì bẩn thỉu.”
“Sẽ không.” – Giang Hoàn giữ mình rất trong sạch, vốn không có nhược điểm như vậy, hắn nhìn Nhậm Xuyên, có chút được voi đòi tiên, “Vậy nhà cậu…”
“Không.” – Nhậm Xuyên từ chối, “Đừng hòng vào nhà tôi.”
Không vội, Giang Hoàn tự tin, sớm muộn gì cũng tới ngày hắn có thể đường hoàng đi vào.
Hắn đứng lên, muốn giữ Nhậm Xuyên thêm chút nữa: “Vậy, anh dẫn cậu tham quan một chút.”
Nhậm Xuyên thấy kỳ quặc: “Có cần thiết không?”
Giang Hoàn cuống quít tìm lý do: “Lỡ đâu bồn cầu nhà cậu tắc rồi sang nhà anh đi ké thì sao? Cũng phải biết ở đâu chứ.”
Nhậm Xuyên theo sau Giang Hoàn, nhìn một vòng, nói là tham quan nhà, chẳng thà nói đi hội chợ đồ cổ. Các phòng rất lớn, chứa rất nhiều đồ, từ cổ chí kim, trong nước ngoài nước, đủ loại trân phẩm không mở bán, thậm chí khi mở tủ quần áo ra, Nhậm Xuyên còn nhìn thấy vài món có chữ ký phiên bản giới hạn.
Giờ Nhậm Xuyên thấy vấn đề rồi.
Tủ đồ của Giang Hoàn có hai thái cực, một bên là đồ xa xỉ cao cấp, một bên là hàng lởm mua ở Taobao.
Nhậm Xuyên đoán ra được, đây là đặc biệt dành cho anh!
Má, Giang Hoàn thực sự xảo quyệt!
“Thế nào?” – Giang Hoàn cái gì cũng không biết, hắn còn đắc ý, giống như một con rồng lớn ngốc nghếch khoe ra bảo bối của mình, “Có phải là rất có thẩm mỹ không?”
“Má-” – Nhậm Xuyên mỉm cười, sau đó giáng một bạt tai vào mặt hắn, “Cút cho ông-!”
Nói xong, chỉ để lại một bóng lưng đầy kiêu hãnh, cứ như vậy mà đi.
Giang Hoàn thật sự không biết mình đã làm sai cái gì, không hiểu vì sao lại bị đánh, ôm mặt tủi cmn thân vô cùng.
Ngập ngừng một chút, hắn nhét tai nghe vào tai, hỏi AI: “Tìm trên Baidu, đàn ông tới tháng thì phải làm sao giờ?”
AI tìm kiếm một lúc rồi trả lời: “Gia đình nên quan tâm, động viên, giúp đỡ anh ấy nhiều hơn, đồng thời chịu đựng tính tình nóng nảy của anh ấy. Tăng cường tập thể dục để nâng cao thể chất. Giao tiếp nhiều hơn, điều chỉnh tâm lý rất quan trọng. Ngoài ra, đàn ông nên học cách giải tỏa và thả lỏng bản thân trong lúc tới “kỳ”. Nói chuyện nhiều hơn về những chủ đề tích cực và hữu ích.”
Giang Hoàn trầm ngâm gật đầu, học được rồi.
Tan làm, Nhậm Xuyên đến nhà Giang Hoàn để xem Juliet thế nào, ăn cơm có ngon hay không.
Dùng chìa khóa Giang Hoàn đưa cho để mở cửa, chỉ thấy Giang Hoàn nghiêm mặt ngồi ở phòng khách, dường như đang đặc biệt chờ anh về.
Nhậm Xuyên có chút khó hiểu, còn hơi hoảng sợ: “Sao vậy?”
Giang Hoàn nhìn anh chằm chằm hồi lâu, sau đó đột nhiên hỏi: “Cậu nghĩ xem tại sao mặt trời lại mọc đằng đông?”
Nhậm Xuyên: “???”
Giang Hoàn tiếp tục nói: “Tại sao hoa có màu đỏ, tại sao cỏ lại màu xanh, tại sao học sinh tiểu học ngày nào cũng xách cặp đến trường?”
Nhậm Xuyên lấy điện thoại ra, trước tiên an ủi Giang Hoàn: “Chờ chút, tôi tìm người trả lời câu hỏi của anh.”
Anh xoay người, len lén gọi điện thoại: “Xin chào? Bệnh viện tâm thần phải không?”
Khi các bác sĩ và y tá xông vào nhà, Giang Hoàn còn đang sững sờ, chờ chút, sao lại trở thành như vậy!
Hắn thanh minh: “Anh không bị bệnh tâm thần!”
Hắn muốn giải thích rõ ràng: “Anh chỉ tưởng rằng cậu đến tháng, cho nên mới…”
“Nghe thấy chưa.” – Nhậm Xuyên nhìn bác sĩ, “Còn cho rằng tôi đến tháng. Chuyện này nhất định rất nghiêm trọng.”
Giang Hoàn: “…”
Tối rồi còn phải đến bệnh viện tâm thần, thực sự là say rồi.
Giang Hoàn không còn cách nào có thể dùng miệng chứng minh mình không bệnh nữa, đành để cho các bác sĩ và y tá khám bệnh. Lúc tay chân bị trói lại, hắn cảm thấy có chút hoảng loạn: “Đây là muốn làm gì?”
“Thả lỏng đi.” – Nhậm Xuyên nắm lấy đầu ngón tay hắn, “Bác sĩ và y tá đều rất nhẹ nhàng, đừng sợ.”
Giang Hoàn sợ hãi: “Anh thật sự không có bệnh!”
“Nhìn xem!” – Nhậm Xuyên nhìn bác sĩ, “Càng nói như vậy thì càng nghiêm trọng!”
Giang Huyên nhất thời nghẹn họng, bắt đầu kịch liệt giãy giụa: “Vậy thì… Không, tôi là người bình thường! Thả tôi ra!”
“Thấy chưa!” – Nhậm Xuyên suýt chút nữa không giữ được hắn, “Bệnh rồi bệnh rồi!”
Giang Hoàn thiếu chút nữa đã kéo đứt dây trói, vì lý do an toàn, bác sĩ không thể không cân nhắc tiêm một liều an thần cho hắn, Giang Hoàn ngủ ngay lập tức.
Hai giờ sau, kết quả khám bệnh ra lò.
Bác sĩ quan sát báo cáo: “Theo kinh nghiệm của tôi, tình hình không nghiêm trọng lắm, không gây nguy hiểm cho xã hội, không cần nhập viện.”
“Thật sao?” – Nhậm Xuyên vẫn có chút nghi hoặc, “Không có gì tiềm ẩn sao? Bác sĩ, xin hãy nhìn kỹ một chút.”
“Thật.” – Bác sĩ nhìn anh, “Nếu như hắn vẫn nói chuyện râu ông nọ cắm cằm bà kia trong thời gian dài, tâm trạng nóng nảy, thì người nhà có thể sẽ phải vất vả chút, chăm sóc hắn cho tốt.”
Tuy Nhậm Xuyên không phải người nhà của Giang Hoàn nhưng lại tự giác nhận việc: “Vâng, cảm ơn bác sĩ.”
Giang Hoàn nằm trên giường bệnh, Nhậm Xuyên chăm sóc hắn, lúc rảnh rỗi có quan sát một phen, tuy rằng tính chó, nhưng xác thực có ngoại hình của một mỹ nhân.
Ai nghĩ rằng người đang yên đang lành lại bị bệnh.
Nhậm Xuyên thở dài, thế sự thật vô thường.
Khoảng nửa giờ sau, khi tác dụng của thuốc qua đi, mí mắt Giang Hoàn rung rung hai lần, hắn mở mắt ra.
Nhậm Xuyên dịu dàng đến gần, vuốt ve trán hắn: “Có chỗ nào không thoải mái không?”
Hôm nay mới vừa bị Nhậm Xuyên cho ăn tát, giờ lại dịu dàng, Giang Hoàn hơi chưa thích ứng kịp: “Cậu… cậu muốn làm gì?”
“Đừng sợ.” – Nhậm Xuyên ôm hắn vào lòng, “Sau này tôi sẽ chăm sóc anh.”
Giang Hoàn vùi mặt vào trong ngực Nhậm Xuyên, sự kiện xảy ra bất thình lình khiến hắn chưa ứng phó kịp, qua một hồi sau mới phản ứng lại, Nhậm Xuyên nghĩ hắn bị bệnh.
Hắn ngẩng mặt lên, dùng ánh mắt lấp lánh nhìn Nhậm Xuyên, không những không kiềm lòng được mà còn lớn tiếng thừa nhận: “Đúng vậy, anh bị bệnh.”
Nhậm Xuyên ôm hắn chặt hơn: “Anh còn có tôi!”
Sự dịu dàng này khiến kỹ năng diễn xuất của Giang Hoàn càng tốt hơn: “Bệnh di truyền, bệnh Alzheimer Freud.”
Nhậm Xuyên không hiểu: “Bệnh gì?”
Giang Hoàn lặp lại lần nữa: “Bệnh Alzheimer Freud.”
Khá lắm, một hơi phun ra tên hai bác sĩ tâm thần nổi tiếng.
Hắn càng bịa càng hăng: “Thỉnh thoảng sẽ có chút rối loạn tâm thần, hưng cảm, trầm cảm, còn có thể mất trí nhớ.”
Đúng đúng đúng, tất cả đều có thể đúng, Nhậm Xuyên lo lắng nhìn hắn: “Làm thế nào chữa khỏi?”
“Bệnh vô phương cứu chữa.” – Giang Hoàn thở dài lắc đầu, “Nếu không nhà anh cũng không ít người tới vậy.”
Mẹ nó, còn nguy hiểm tới tính mạng, Nhậm Xuyên hít một hơi sâu: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Giang Hoàn không có ý tốt, nhân cơ hội đề xuất: “Thì… mỗi ngày đều phải có người chăm sóc mới được.”
Hắn lộ vẻ tinh quái: “Không chừng lúc anh ăn cơm thì có thể gặm muỗng, ra ban công phơi quần áo thì ngã xuống, mở bếp gas thì quên tắt, ra đường liền bị xe tông.”
Hắn cầm lấy hai tay Nhậm Xuyên, ngước nhìn anh: “Vẹt của cậu đã đến nhà anh rồi, khi nào cậu mới đến?”
___
Tác giả có điều muốn nói:
Bàn luận về cách sống chó thì vẫn phải là học từ Giang tổng.