Chương 19: Bạn thân
186cm, 75cm, còn 18cm, quả là vóc dáng 0 hoàn hảo hiếm có, vừa vặn vững vàng mà tàn nhẫn đạp trúng gu thẩm mỹ của Nhậm Xuyên.
Lúc trước, Nhậm Xuyên cho là tình yêu không thể tách rời tình dục, thế nhưng gặp phải Giang Hoàn, anh lại nghĩ khác đi, bọn họ có thể bên cạnh nhau như một đôi tình nhân bình thường, cùng tâm sự, hôn môi, ôm ấp, dõi theo nhau đến thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, đem ánh nhìn cuối cùng trong đời lưu lại trên người yêu của mình.
Có thể chiếm lấy khoảnh khắc cuối cùng của bạn đời, cũng là một chuyện tốt.
“Cậu bảo tôi phải theo đuổi người ta?” – Nhậm Xuyên hỏi bạn thân của mình, “Tôi bỗng nhiên bối rối, không biết phải theo đuổi như thế nào.”
Chúc Khải Phong nghe điện thoại, cười ra tiếng: “Cậu còn nói ra được mấy lời này, quên mất hồi đại học so tài với tôi như thế nào rồi à? Kẻ đào hoa hẹn hò liên tục năm mươi sáu người vẫn không lòi đuôi.”
“Tôi cảm thấy anh ấy rất khác biệt.” – Nhậm Xuyên nằm trên giường bệnh, giang rộng tay chân, “Cực kỳ đặc biệt, tôi chưa bao giờ gặp được người như vậy.”
“Nói gì thì nói, chẳng phải đều có hai con mắt một cái mũi.” – Chúc Khải Phong không ưa điệu bộ ủy mị này của anh, “Nếu như là trai thẳng thì bẻ cong hắn, mà cong thì bế lên giường, lúc bình thường cậu tán tỉnh người khác như thế nào thì bây giờ cứ làm như thế ấy, có tiền, làm gì cũng được.”
Nhưng bây giờ anh là shipper giao đồ ăn, vốn dĩ không có tiền, ăn vịt quay 199 tệ cũng rất miễn cưỡng. Nhậm Xuyên hối hận tại sao lại xây dựng hình tượng của mình như vậy, thế nhưng anh khẳng định, tiền tài cũng không lay chuyển được Giang Hoàn, chi bằng cứ dùng thân phận bình thường như vậy chậm rãi tiếp cận hắn.
Chúc Khải Phong huýt sáo một tiếng qua điện thoại: “Cần tôi đi thăm bệnh không?”
“Không!” – Nhậm Xuyên lập tức từ chối, Chúc Khải Phong mà đến thì tuyệt đối hỏng bét hết, “Tôi còn chưa quên chuyện cậu phá hủy lễ trưởng thành năm mười tám tuổi của tôi đâu!”
Khi Nhậm Xuyên mười tám tuổi, Chúc Khải Phong lấy lí do chúc mừng trưởng thành gọi tới mười tám cô gái, trong đó mười sáu cô là người yêu cũ của Nhậm Xuyên, hai người còn lại đang trong thời gian tìm hiểu. Mười tám cô gái ở chung một chỗ đã không khác gì vụ nổ hạt nhân, chưa nói đến đây còn là mười tám cô gái tranh giành tình cảm vì Nhậm Xuyên.
Kể từ đó, Nhậm Xuyên sinh ra ám ảnh với phụ nữ, mục tiêu cuộc sống liền chuyển hướng sang xây dựng tổ ấm với mỗi tiểu 0.
“Đó là chuyện cách đây bao nhiêu năm rồi!” – Chúc Khải Phong lớn tiếng mắng mỏ, “Đệt mẹ ông đây làm sao biết được mấy cô đó là bồ cũ của cậu, nghiệp tự mình gây ra thì tự gánh đi! Sao lại tính lên đầu tôi!”
“Nói chung là cậu hoàn toàn không được đến.” – Nhậm Xuyên không muốn Chu Khải Phong cơ hội đến thăm mình, cũng không muốn đánh hắn nhập viện, “Hiện tại thiết lập tính cách của tôi không phải là tổng tài, mà là một shipper giao đồ ăn cần cù chất phác, cậu tới là tôi bị lộ.”
“Phụt.” – Chúc Khải Phong không nhịn cười được, “Shipper giao đồ ăn là cái quỷ gì, không cần thể diện nữa à? Hahahahahahahaha!”
Thể diện Nhậm Xuyên đã mất từ lâu, hiện tại trước mặt Giang Hoàn, anh là một gã shipper giao đồ ăn ung thư dạ dày giai đoạn cuối, mặc bỉm, đại tiểu tiện mất khống chế.
“Cần tôi giúp một tay không?” – Chúc Khải Phong lại huýt sáo, “Hửm? Anh trai shipper giao đồ ăn? Tôi có thể giả danh đại gia đến bắt nạt cậu, sau đó để đại mỹ nhân kia anh hùng cứu người một chút.”
“Cảm ơn, đây là chiêu trò của tôi, đừng có bắt chước.” – Nhậm Xuyên mặt không cảm xúc đáp lời, “Tôi muốn thu phí bản quyền. Hơn nữa tôi là công, sao phải chờ người khác tới cứu?”
Chúc Khải Phong lại bày trò khác: “Hoặc tôi giả làm một ông chủ hung ác, nhất định phải gả con gái cho cậu, ở trước mặt cậu gào to, ‘Trừ khi cậu kết hôn rồi, nếu không thì hôm nay cậu phải cùng con gái tôi động phòng’, sau đó cậu có thể thuận lý thành chương ôm vai đại mỹ nhân rồi bảo, ‘Giới thiệu một chút, đây chính là vợ tôi’.”
*thuận lý thành chương: mọi viện diễn ra một cách tự nhiên
Nhậm Xuyên vô tình nhắc nhở hẳn: “Trung Quốc chưa cho phép kết hôn đồng giới.”
Chúc Khải Phong còn muốn nói tiếp: “Chúng ta còn có thể…”
Nhậm Xuyên bác bỏ toàn bộ lời của hắn: “Rảnh quá thì đi viết kịch bản đi, tự đầu tư tự quay phim, làm cho nền điện ảnh tệ hại của Trung Quốc phong phú thêm một chút. Lúc công chiếu tôi nhất định sẽ ủng hộ, bao vé một tháng, đảm bảo chỉ cần kẻ thù của tôi đi vào rạp chiếu phim là sẽ thấy bộ phim dở tệ của cậu.”
Cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, Nhậm Xuyên giống như một con chó to được huấn luyện kỹ càng, tắt điện thoại, kéo chăn nằm ở trên giường, giả bộ ngủ, làm tư thế như cách cái chết không còn xa nữa.
Thôi Minh Hạo đút hai tay vào túi quần đi tới, cười lạnh một tiếng: “Giả bộ cho ai xem?”
“Là cậu à.” – Nhậm Xuyên chồm dậy, “Tôi còn tưởng là Giang…”
Lời còn chưa dứt, Giang Hoàn từ sau lưng Thôi Minh Hạo thò đầu ra: “Cậu tưởng là cái gì?”
Ngay sau đó y tá đẩy xe đẩy nhỏ đi tới, treo năm bịch nước biển ở trên giá: “Hôm nay cũng là năm bịch, xắn ống tay áo bên phải lên…”
“Không phải chứ!” – Nhậm Xuyên rên rỉ, nhìn về phía Thôi Minh Hạo, “Mẹ nó cậu tới thật!”
“Thật thật giả giả cái gì.” – Giang Hoàn đi lên trước, giúp Nhậm Xuyên xắn ống tay áo lên, “Bác sĩ cũng là muốn tốt cho cậu, nghe lời bác sĩ, cậu có thể sống thêm hai ngày.”
Thôi Minh Hạo chính là đến xem trò vui, hắn ngoắc tay, ra hiệu y tá nhỏ tiến lên.
Hôm nay đổi y tá khác, Thôi Minh Hạo giới thiệu với Nhậm Xuyên: “Thực tập sinh, mới đến bệnh viện, vốn là phân đến nha khoa…”
Nhậm Xuyên lạnh nhạt nhìn hắn: “Đúng là không tiếc sức lực để hành tôi.”
“Cảm ơn.” – Thôi Minh Hạo cười cười, cúi người với Nhậm Xuyên như một quý ông, “Hãy hưởng thụ thời khắc này.”
Tiếp theo là quá trình đâm vào, rút ra, đâm vào, rút ra liên tục nhiều lần, tay Nhậm Xuyên sắp biến thành cái sàng, bị hành hạ nhưng lại không cáu gắt. Y tá nhỏ cả người run lẩy bẩy, Nhậm Xuyên còn có sức để an ủi cô: “Không sao đâu, cứ từ từ, không được thì tôi còn có một cái tay hai cái chân nữa.”
Y tá nhỏ rốt cuộc hạ quyết tâm, đâm một kim xuống, máu tươi xì xì phun ra ngoài, Nhậm Xuyên giật bắn người: “Này, không phải chỗ đó, cô cứ đâm như vậy thì tôi có thể sẽ phải chết ở đây.”
“Không sao, tiếp tục đi.” – Thôi Minh Hạo đứng một bên quan sát, “Có thể chảy ba lít máu, bao nhiêu đó không tính là gì.”
“Cái đệch, cậu có còn nhân tính hay không vậy.” – Nhậm Xuyên dứt lời, “Lương y như từ mẫu, trái tim của cậu đâu?”
“Bị chó ăn rồi.” – Thôi Minh Hạo mặt không cảm xúc nói, “Ăn với miến chua cay.”
Nhậm Xuyên lại lạnh lùng nhìn Giang Hoàn: “Còn anh? Ở chỗ này làm gì? Cười tôi à?”
“Không phải.” – Giang Hoàn làm sao có thể cười nhạo anh, hắn tới là có chuyện đứng đắn, “Tôi thấy tối nay thời tiết tốt.”
“Đặc biệt thích hợp tập luyện vận động hậu môn một lần, dù sao lúc truyền dịch cũng rảnh rỗi.”
Hai phút sau, Nhậm Xuyên treo người ở bệ cửa sổ, nửa thân trên ở bên ngoài, trong phòng bệnh hỗn loạn tưng bừng, vừa hô vừa kéo: “Từ từ đã! Đừng nhảy! Nhảy từ tầng năm không chết, nửa đời sau cậu chỉ có thể sống dở chết dở nằm ở trên giường thôi!”