Chương 104: Xuất viện
Thôi Minh Hạo nhìn kết quả kiểm tra, đẩy gọng kính: “Theo lý thuyết thì có thể xuất viện về tĩnh dưỡng…”
“Tuyệt vời!” – Nhậm Xuyên lập tức hoan hô nhảy nhót, “Xuất viện! Về nhà!”
Thôi Minh Hạo chưa bao giờ thấy một bệnh nhân vô tổ chức và vô kỷ luật như vậy, hắn đập bàn một cái rồi rống lên: “Tao cho mày xuất viện rồi à!”
“Mày dám không cho tao xuất viện à!” – Nhậm Xuyên đắc ý nhìn hắn, “Tin tao báo cáo mày nhận hối lộ không!”
Thôi Minh Hạo cười gằn một tiếng, hắn là người ngay thẳng thanh liêm, cây ngay không sợ chết đứng: “Mày hối lộ tao cái gì?”
Nhậm Xuyên đếm ngón tay với hắn: “Hoành thánh hôm qua, thịt nướng hôm qua, còn có lẩu ngày hôm kia!”
Anh vỗ bàn một cái bộp: “Hiện kim vô cùng lớn, mày nghĩ đi rồi hãy nói tiếp!”
Thôi Minh Hạo thổi thổi trà nóng trong tay: “Vậy nhốt thêm mười năm nữa đi.”
Có bao nhiêu thủ đoạn thì sếp Nhậm cũng dùng hết, Giang Hoàn không tìm thấy ai trong phòng bệnh, lúc đến phòng làm việc thì Nhậm Xuyên đã kéo quần Thôi Minh Hạo xuống được một nửa, mém chút nữa là lộ hàng.
Thôi Minh Hạo không bao giờ chịu cho tổ tiên này cơ hội hành hạ mình, trên trán nổi gân xanh: “Được được được! Cuối tuần xuất viện!”
Sếp Nhậm hoàn toàn thắng lớn, nhảy lên hoan hô: “Yeah-!”
Sức sống mà Nhậm Xuyên thiếu hụt trong vòng ba năm qua, hiện tại không hề suy giảm mà thậm chí còn tràn trề, toàn bộ là kiểu “cho một ít nắng, trời sẽ sáng, cho một chút nước, lũ trào dâng”. Bởi vì được xuất viện, anh chạy khắp khoa Ung bướu, như thể chủ tịch đi thanh tra, thông báo từng phòng một rằng cái người này sắp được rời khỏi chỗ lạnh lẽo này rồi, được ân xá hồi cung.
Trông chờ mong mỏi rất lâu, cuối cùng cũng đến cuối tuần, Giang Hoàn làm thủ tục xuất viện, hẹn tái khám, sau đó mới đi bộ về phòng bệnh. Nhậm Xuyên đã thu dọn hành lý của mình xong, ngoan ngoãn ngồi trên ghế salon, như đồ vật bị đánh rơi đang chờ người tới nhận lại.
Giang Hoàn khập khiễng đi tới, cầm hành lý, rồi dắt tay Nhậm Xuyên: “Đi thôi.”
“Anh.” – Nhậm Xuyên khịt mũi, “Ôm.”
Cái ôm chưa bao giờ được phép làm, bây giờ cuối cùng cũng có thể thực hiện.
Trên mặt Giang Hoàn xuất hiện ý cười, hắn liền mở rộng vòng tay.
Nhậm Xuyên lao tới như chim én về tổ.
Tại sao ôm ấp lại khiến người ta động tâm đến vậy?
Chỉ đơn giản là tiếp xúc cơ thể, không sâu sắc bằng hôn môi, lại còn có thể ngọ ngoạy một chút.
Nhưng cũng giống như thêm axit sunfuric vào nước, chỉ cần lồng ngực chạm vào nhau, trong cơ thể sẽ xảy ra một phản ứng hóa học kỳ diệu, thân nhiệt tăng lên, hai má ửng hồng, thậm chí hơi thở trở nên dồn dập. Cái ôm chỉ là một cánh cửa, sau khi mở ra thấy loại phong cảnh nào, thì còn tùy mỗi người.
Nhậm Xuyên vùi chóp mũi vào ngực Giang Hoàn, lúc này khóe mắt anh ngập tràn nước mắt. Nhớ nhung ba năm, mong chờ ba năm, đến lúc này cuối cùng vận mệnh cũng bù đắp cho anh.
Giang Hoàn vươn tay ôm đầu anh vào ngực mình, siết chặt: “Về nhà thôi.”
Nhậm Xuyên bị bệnh quá lâu, không thể bận rộn chuyện ở công ty, nên Mạnh Xuân – người thân cận nhất với sếp, bị buộc nâng lên cấp lãnh đạo, trở thành phó tổng của công ty.
Thăng chức xong, trợ lý của Nhậm Xuyên cũng được thay đổi, nhưng vào ngày Nhậm Xuyên xuất viện, Mạnh Xuân chủ động tới làm tài xế, nhân tiện đưa Chung Niệm đi cùng.
Nhìn thấy người đến người đi ở bệnh viện, Mạnh Xuân và Chung Niệm không hẹn mà cùng nhớ đến những tháng ngày đáng thương bị sếp chèn ép dằn vặt, không khỏi rùng mình một cái.
“Quái lạ… thật hoài niệm.” – Chung Niệm bật cười.
“Ba năm…” – Mạnh Xuân gõ ngón tay vào vô lăng, “Năm nay sắp hết rồi, làm tròn một chút là bốn năm.”
Bốn năm, nói dài thì không dài, nói ngắn cũng không ngắn, một đứa bé từ khi cất tiếng khóc chào đời đến khi bước đi như bay cũng không cần đến hai năm.
Quá khứ gà bay chó sủa náo loạn đó nay lắng xuống, lộ ra khói lửa nhân gian dày đặc.
Nhậm Xuyên nhìn qua có vẻ hoạt bát tung tăng, nếu không có sự ngăn cản của Giang Hoàn, anh thậm chí còn muốn quay lại công ty với Mạnh Xuân ngay lập tức và biểu diễn xiếc cho cả công ty xem.
Tinh thần này Mạnh Xuân lĩnh ngộ được, y liền thông báo cho hội nhóm công ty, long thể hoàng thượng đã không có việc gì, sắp trở về họa quốc ương dân.
Đưa người xuống lầu, Mạnh Xuân dông dài như bà mẹ già: “Sếp, tôi tìm cho anh một người giúp việc đáng tin cậy, nhà cửa đã được quét dọn sạch sẽ, hôm nay trời ấm áp, có chút hanh khô, anh nhớ…”
“Rồi rồi!” – Nhậm Xuyên bó tay toàn tập, “Được rồi, đi thôi, quay về cuộc sống thường ngày của cậu đi.”
Mạnh Xuân phun ra nửa câu sau của mình: “…Nhớ ăn sủi cảo.”
Sau khi đội trợ lý rời đi, Nhậm Xuyên suy nghĩ một chút rồi nhìn Giang Hoàn: “Hôm nay là ngày mấy?”
Giang Hoàn nói cho anh biết: “Đông chí.”
Nên ăn sủi cảo.
Sau khi mở cửa nhà, mọi thứ vẫn không có gì thay đổi, nên là như thế nào thì như thế đó. Nhậm Xuyên gộp ba bước thành hai, vô thức hướng ra ban công. Đi được nửa đường, anh mới bất giác nhận ra rằng hai con vẹt đã không còn ở đó nữa rồi.
“Romeo và Juliet…” – Nhậm Xuyên hối lỗi nhìn về phía Giang Hoàn, không biết nên nói cái gì, “Em chôn chúng ở nhà cũ.”
Giang Hoàn ừ một tiếng: “Ừm.”
Nhậm Xuyên sợ hắn đau lòng nên nói: “Hay chúng ta nuôi rùa đi! Loại có thể tiễn chúng ta đi! Em tìm hiểu rồi, rùa dễ nuôi, cũng không phải kiểu…”
“Nhậm Xuyên.” – Giang Hoàn ở trong bếp gọi anh, “Tới giúp anh chút.”
Nhậm Xuyên bước tới, nhìn thấy Giang Hoàn đang làm sủi cảo.
Giang Hoàn bảo anh phụ việc: “Nhặt rồi rửa rau đi.”
“Thực ra đông chí không nhất định phải ăn sủi cảo…” – Nói đến làm việc, sếp Nhậm thường chọn bỏ của chạy lấy người, “Em thấy xào hai món cũng không tồi…”
Giang Hoàn cười cười, hôn chụt lên môi anh: “Ồn ào.”
Sếp Nhậm lấy rau, mười ngón tay làm màu làm mè nhúng tí nước, tính là xong nhiệm vụ rồi, bỏ đồ nghề xuống, thừa dịp kẻ địch trong phòng bếp không chú ý, vèo một tiếng trốn ra chỗ tủ lạnh, mở cửa tủ ra, muốn trộm một ít đồ.
Vừa nhìn thấy đồ trong tủ lạnh, anh trợn tròn mắt, vốn dĩ các loại rượu chất đầy tủ lạnh đều không còn nữa, thay vào đó là rau, củ, quả, sữa bò, riêng củ sen đã là hai mươi cân.
Khá lắm, thay trời đổi đất rồi!
“Em mất hạnh phúc rồi!” – Nhậm Xuyên gào khóc, “Anh là cường hào ác bá à!”
“Bỏ rượu.” – Giang Hoàn không chút động lòng, “Cai thuốc lá.”
“Sao có thể nói bỏ là bỏ được!” – Nhậm Xuyên còn muốn phản kháng, “Không được bỏ từ từ sao!”
“Em làm từng bước cho anh xem.” – Giang Hoàn liếc anh một cái, “Có cái gan đó không.”
“Em…” – Mưu đồ soán ngôi đoạt vị của Nhậm Xuyên đã bị mắc kẹt ở bước đầu tiên, anh không dám.
Không những không thể chống lại chính sách tàn bạo, mà còn mất đi địa vị trong gia đình, sếp Nhậm lăn lộn trên ghế sô pha: “A a a a a a!”
Giang Hoàn mắt điếc tai ngơ, một mình tay chân lanh lẹ gói hết đống sủi cảo, rồi bưng thức nóng hổi lên bàn, gọi như gọi heo: “Ăn thôi!”
Nhậm Xuyên ôm gối, rướn cổ hét lên: “Giai cấp thù địch không được ngồi ăn chung bàn!”
Giang Hoàn ừ một tiếng: “Em ngồi ăn, anh quỳ xuống.”
Nghe thấy chữ “quỳ”, Nhậm Xuyên liền nhớ tới chân của Giang Hoàn, không biết sau khi xương gãy đã lành hẳn chưa, quỳ xuống nhất định sẽ rất đau.
Nhậm Xuyên tắt tiếng: “Cũng không cần…”
Anh bước tới, kéo ghế ngồi xuống, gắp một cái sủi cảo tròn đưa vào miệng, vừa ăn vừa nhìn Giang Hoàn, có chút dè dặt hỏi: “Chân của anh… có thể chữa khỏi không?”
“Được.” – Giang Hoàn ăn sủi cảo, “Anh đặt lịch phẫu thuật cuối tuần này rồi, sửa cho thẳng lại cũng không khó. Ước tính cùng với việc phục hồi chức năng phải mất hai đến ba tháng.”
Sủi cảo trên tay Nhậm Xuyên rơi xuống: “Anh… sắp xếp xong hết rồi?”
“Ừm.” – Giang Hoàn ngước mắt lên nhìn anh, “Anh sẽ không cho em bất cứ cơ hội nào để đổi chồng.”
Nhậm Xuyên nhất thời đỏ mặt: “Em cũng không muốn đổi…”
Ngữ điệu của Giang Hoàn hết sức nghiêm túc: “Ngay cả khả năng nhỏ nhất cũng sẽ không tồn tại.”
Từng lời của hắn khiến Nhậm Xuyên rùng mình, ngẫm lại thành tựu to lớn của sếp Giang, sếp Nhậm nào còn dám mập mờ với người khác?
Anh vẫn muốn sống khỏe.
Sau khi ăn xong, bát đũa đều bị ném vào máy rửa bát, sếp Nhậm ca ngợi máy rửa bát quả thực là phát minh vĩ đại nhất cứu nhân loại thế kỷ hai mươi mốt, sau đó lén lén lút lút để trong phòng ngủ một hộp bao cao su, suy nghĩ một chốc, cảm thấy một hộp không đủ, liền cầm thêm một hộp.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, anh vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài, nhìn mình trong gương, thấy trên bụng có một vết sẹo hình con rết, thật mất hứng.
Suy nghĩ một chút, Nhậm Xuyên mặc cho mình một chiếc váy ngủ bằng lụa trơn mềm, quyết định không đứng đắn một chút.
Cảnh “xuân” tốt đẹp đang chờ hắn, Nhậm Xuyên để lộ nửa đùi, yểu điệu bước ra khỏi phòng tắm, khiến người ta hoài nghi liệu nơi này có đủ dâm đãng cho anh không.
Đi ra ngoài, phòng khách không có ai, phòng ngủ cũng không có ai.
Nhậm Xuyên hơi sững sờ.
Đệt, ông nội kia đang làm gì vậy?
Trong bếp có động tĩnh, Nhậm Xuyên cau mày bước tới tìm hiểu thì thấy Giang Hoàn đang đứng ở trong bếp, có một cái chậu lớn đặt ở trước mặt hắn, trong chậu là hai mươi cân củ sen tươi, hắn cần mẫn mài củ sen thành bột, đã đầy nửa chậu.
“Anh…” – Nhậm Xuyên không biết hắn muốn làm gì, “Cả buổi tối anh làm gì vậy?”
Mau tới làm em đi!
Lãng phí một giây nào cũng là phụ lòng cảnh “xuân”!
“Làm bột củ sen.” – Giang Hoàn rốt cuộc ngẩng đầu nhìn anh, sau đó liền nhíu mày, “Em thay quần áo khác cho anh! Mặc bộ đồ ngủ nhung dày ấy!”
Nhậm Xuyên: “…”
Đệt, chẳng còn chút tình thú nào.
“Anh làm bột củ sen để làm gì?” – Nhậm Xuyên không hiểu “Mua loại làm sẵn không được sao?”
Giang Hoàn tiếp tục mài bột củ sen mà không ngẩng đầu lên: “Bột củ sen làm sẵn không chứa nhiều tanin, không thể so với bột tự làm được.”
Mở miệng ra là thuật ngữ, Nhậm Xuyên bối rối, anh lấy điện thoại ra tra baidu một chút, mới biết bột củ sen nguyên chất làm thủ công rất giàu tanin, có tác dụng bảo vệ niêm mạc dạ dày, chống viêm loét dạ dày, bồi bổ dạ dày.
Chưa kể dạ dày của sếp Nhậm vừa bị cắt đi một nửa.
“Từ từ dưỡng dạ dày.” – Nhậm Xuyên bám hắn, “Nuôi em trước đã!”
Anh treo trên người Giang Hoàn như không có xương cốt: “Đóa hoa nhỏ của em không được nuôi dưỡng lâu rồi, nếu không tưới nữa thì chết mất!”
Giang Hoàn muốn nói cái gì đó: “Anh…”
Nhậm Xuyên chọn cách làm cho hắn ngậm miệng, hôn lên.
Môi răng đan vào nhau, hơi thở nóng rực, đôi mắt Nhậm Xuyên ma mị quyến rũ: “Sếp Giang, em không chờ được nữa…”