Chương 20: Lễ cưới - Kết thúc
Khi bị ấn ngồi trước gương để trang điểm, Quý Lương vẫn chẳng hiểu gì, cậu cũng có nghe nói là sẽ làm hôn lễ, nhưng mà thế này đột ngột quá rồi đó! Vừa dậy là trong nhà bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều người, mới cơm nước xong đã bị kéo đi chăm sóc da.
Khi cậu đang đắp mặt nạ, Lý Đống dẫn người đến cùng với hai bộ âu phục đen và trắng hỏi Quý Lương thích màu nào.
“Trịnh Hiên mặc màu nào?” Quý Lương không dám há miệng to, chỉ có thể ú ớ hỏi.
“Tiên sinh mặc màu đen.”
“Thế tôi cũng mặc màu đen.”
“Vâng phu nhân.” Lý Đống kêu người đưa bộ màu trắng đi, còn bộ màu đen thì để lại trong phòng.
Đợi đến khi Quý Lương chuẩn bị xong xuôi, Yến Uyển và Viên Thi Vân cùng mấy phu nhân khác đã tới cửa. Người đã kết hôn không thể làm phù dâu hay phù rể, nhưng đứng trong đoàn người thân thì vẫn có thể.
Bọn họ ngồi vây quanh Quý Lương nói nói cười cười, không ngừng trao đổi các chiêu thức để lát nữa làm khó chú rể. Quản gia Lý Đống bên ngoài là phù rể của phu nhân, nhưng tâm vẫn hướng về tiên sinh, vội vàng trốn vào WC mật báo.
Trịnh Hiên mang theo Hạ Lãng xuất phát từ nhà chính họ Trịnh đến biệt thự đón vợ, đến nơi lại bị mấy phu nhân ngăn ở lầu một đòi kẹo mừng và bao lì xì, cũng may hắn có chuẩn bị, đẩy Hạ Lãng lên phía trước, nói: “Bao lì xì ở trên người cậu ta hết, nhanh chân thì còn nha!”
Thừa dịp mọi người đi lôi kéo Hạ Lãng, hắn vội vàng xông lên lầu, kết quả lại bị Lý Đống và Viên Thi Vân ngăn trước cửa phòng.
“Tiên sinh, xin ngài giải đố trước, Hải Nam ánh trăng sáng*, đánh một chữ.” Lý Đống lấy câu đố Yến Uyển viết cho anh ra đọc lên, có Viên Thi Vân giám sát nên không thể để lộ đáp án.
“Câu đố chữ quỷ quái gì thế?” Trịnh Hiên trừng anh.
Lý Đống dùng sức kéo chặt quần áo bó sát người rồi làm mặt thống khổ.
“Kéo!” Trịnh Hiên đoán bừa.
“Sai.” Viên Thi Vân mặt không cảm xúc.
“Căng!” Trịnh Hiên lại đoán.
“Đúng rồi! Chính là cảnh*!” Lý Đống và hắn đập tay một cái.
(*) Đáp án đúng là 璟 đọc là jǐng, anh Đống diễn cho anh Hiên đoán là 紧 – jǐn nghĩa là bị kéo căng, 2 từ ấy đọc gần giống nhau nên anh Đống ăn gian đó =))))
(*) Hải Nam ánh trăng sáng – 海南明月光.
“海南” gọi tắt là “琼“, “明月光” thì có thể hiểu là lấy 明 bỏ 月còn lại 日. Hai từ 琼 và 日 ghép lại tạo thành 璟, từ này có nghĩa là sự sáng chói của ngọc bích và là một phép ẩn dụ cho đức hạnh. Huhu tự nhiên chơi chữ chi k biết, tui bê nguyên trên baidu về rồi edit theo ý tui hiểu thôi hichic
“Sao hai người không chơi ‘Bạn diễn tôi đoán’ luôn đi?” Viên Thi Vân chân thành đề nghị.
“……”
“……”
Khi Trịnh Hiên giải đố xong vào phòng, Yến Uyển cười tủm tỉm đứng bên cạnh Quý Lương: “Trịnh tổng giải đố rất lợi hại, Lý Đống không nhắc đó chứ?”
“Không nhắc, nói đáp án ra thôi.” Viên Thi Vân đáp.
“Hôm nay là ngày vui của ngài và Tiểu Quý, chúng tôi cũng không muốn làm khó ngài, chỉ cần ngài tìm ra giày cưới của Tiểu Quý là có thể dẫn người đi.”
Cô đã thừa lúc Lý Đống và Viên Thi Vân ở ngoài cản người để giấu giày đi, trừ cô và Quý Lương ra thì không ai biết nó ở đâu.
Trịnh Hiên đáng thương nhìn vợ, nhưng không đợi Quý Lương đáp lại, Yến Uyển đã bước lên đứng giữa hai người, cản trở họ giao lưu ánh mắt.
Trịnh Hiên nhìn thời gian, nửa tiếng nữa hôn lễ bắt đầu, từ biệt thự lái xe qua mất hai mươi phút, hắn chỉ còn mười phút để tìm giày!
Hắn điên cuồng lục tung cả căn phòng, thậm chí còn nhìn vào đường nối mỏng manh giữa chiếc giường gỗ chắc chắn và sàn nhà nhiều lần, vẫn không có, Trịnh Hiên phát điên.
Viên Thi Vân và Lý Đống cùng cảm thán trình giấu đồ của Yến Uyển, cho đến khi thấy đôi giày đang ở trên chân Quý Lương mới nhận ra, nãy giờ có giấu gì đâu! Quá đáng gớm!
Trịnh Hiên muộn màng nhìn chân vợ, chỉ cảm thấy người phụ nữ họ Yến này quá tệ, sau này nhất định phải đòi lại món nợ này từ chồng cô ta!
Đoàn người náo nhiệt di chuyển từ biệt thự đến địa điểm tổ chức tiệc cưới, chủ trì nghi lễ là luật sư Từ, khách mời phần lớn là nhân viên của công ty và đối tác, cô tiếp tân beta đã đụng mặt Quý Lương lúc đầu cũng đang ngồi cạnh trợ lý nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên gặp phu nhân.
Alpha anh tuấn trong bộ lễ phục màu đen sang trọng bước lên sân khấu trước để đợi người yêu, omega tuấn tú mặc tây trang cùng bộ sưu tập được ông nội dắt tay chầm chậm đi về phía bạn đời.
Ông Quý trịnh trọng trao cháu trai cho thanh niên trước mặt, sau đó mỉm cười nhìn đôi uyên ương, cảm giác như trút được gánh nặng. Ông không nói gì, xoay người bước xuống.
Quý Lương cảm giác được tay chồng đang run nhè nhẹ, cậu lặng lẽ nắm chặt lấy tay hắn, nhìn hắn nở một nụ cười trấn an.
Từ Văn Hạo lưu loát nói rất nhiều lời chứng hôn, xong rồi mờ mịt liếc Hạ Lãng một cái. Sau khi nhận được ánh mắt khẳng định của đối phương, hắn gấp gáp nói: “Bây giờ mời đôi tân hôn của chúng ta trao lời thề nguyện.”
Trịnh Hiên nhận lấy microphone, nhìn về phía người yêu sẽ cùng mình đi hết quãng đường còn lại, tiếng nói trầm ấm vang lên:
“Tôi, Trịnh Hiên, nguyện kết làm bạn đời hợp pháp của Quý Lương.
Tôi hứa sẽ mãi mãi ở bên cạnh làm chỗ dựa cho em dựa vào, dù là thuận cảnh hay nghịch cảnh, là giàu có hay bần cùng, là khoẻ mạnh hay bệnh tật, vui sướng hay ưu sầu.
Tôi hứa sẽ yêu em hết lòng không giữ lại, thương em, tôn trọng em, tự hào vì em, và cố gắng hết sức để đáp ứng các nhu cầu của em.
Tôi hứa sẽ mãi mãi trung thành với em, bảo hộ em trong nguy nan, an ủi em trong ưu thương, cùng em trưởng thành về thể chất lẫn tinh thần cho đến khi tử vong.”
Toàn bộ hiện trường lặng ngắt như tờ, hốc mắt Quý Lương phiếm hồng, cố gắng nhịn không để nước mắt rơi xuống, cuối cùng vẫn giơ tay lau mắt, vừa lau vừa nhỏ giọng oán giận: “Lời thề của anh dài quá, em chưa có chuẩn bị.”
“Cục cưng nói em đồng ý lấy anh là được rồi.” Trịnh Hiên kéo người vào lòng hôn lên trán cậu.
“Khụ khụ, xin chú rể đừng làm những hành động khác, kế tiếp đến phiên chú rể còn lại thề nguyện.” Từ Văn Hạo liều mạng liếc mắt, Trịnh Hiên chỉ đành lưu luyến buông vợ ra.
Quý Lương nghĩ đến tờ giấy nhỏ lúc nãy Hạ Lãng đưa cho mình, hắn nói là lúc thề nguyện cậu chỉ cần đọc cái này là được. Thế là cậu vội vã tìm trong túi quần, lấy ra một tờ giấy bị vò nhăn nhúm, lắp bắp đọc: “Em nguyện làm nàng tiên cá của anh, mãi mãi không thay lòng, anh có nguyện làm xe lửa của em, mãi mãi không… ngoại tình… không?” Càng đọc giọng Quý Lương càng nhỏ, đôi mắt nhìn về phía Trịnh Hiên lại sáng cực kỳ.
“Phụt ——” Phía dưới hết tiếng phun nước này đến tiếng phun nước khác vang lên, sau đó là những tràng cười muốn bay mái nhà.
“Cái gì bậy bạ thế!” Ông Trịnh cười mắng, ông Quý thì bất đắc dĩ lắc đầu.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha tôi biết chắc cậu ấy sẽ đọc mà!!” Hạ Lãng cười ngặt nghẽo, quá xuất sắc, dù hắn có bị Trịnh Hiên đánh chết cũng đáng!
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha cậu biết chơi thật!!” Từ Văn Hạo cũng cười ngặt nghẽo theo, không uổng công hắn hạ mình làm chủ trì, cười đau cả bụng rồi!
Ngày vui nên Trịnh Hiên không muốn so đo với hai tên ngốc, cưng chiều trả lời: “Anh đồng ý.”
Quý Lương đột nhiên nhào lên hôn môi Trịnh Hiên, mọi người cũng không còn để ý phần phía sau nữa, đều không hẹn mà cùng đứng dậy vỗ tay chúc phúc cho đôi trẻ.
Hồi lâu sau hai người mới kết thúc nụ hôn ngọt ngào nồng nhiệt này, Trịnh Hiên dịu dàng thổ lộ với người yêu: “Cục cưng, anh yêu em.”
“Em cũng yêu anh!”
Câu đố chữ đó tui lấy đại trên Baidu thôi, phần tuyên thệ cũng chắp nhặt trên Baidu, xin đừng để ý!!!