Chương 47: Một người tàn phế
Cô dãy dụa trong mơ hồ dùng hết sức lực yếu ớt của mình cố gắng mở mắt tỉnh dậy, ánh sáng le lói sau rèm cửa phòng từ từ lọt vào mắt cô, đôi mắt xinh đẹp chớp động,đập vào mắt cô là gương mặt như tạc tượng quen thuộc, ánh mắt anh nhìn cô không rời mắt, An Nhiên có chút run rẩy sợ hãi bàn tay phải vô thức nắm chặt mép chăn,Nguyên Phong thu hết cử chỉ của cô vào trong mắt cất giọng lạnh lùng đầy sát thương:
_ Cuối cùng cũng chịu tỉnh, cô tốt nhất lên tự chăm sóc bản thân,nếu trái lời tôi sẽ tiếp tục đánh gẫy chân của cô.
Nói rồi anh nhìn cô thấy cô run rẩy nhưng lại không hề tỏ ra nghe lời anh tức giận nói tiếp:
_ Nghe lời! cô nhi viện và Lệ Vũ sẽ bình an còn không thì chính cô đưa họ vào chỗ chết.
An Nhiên nghe anh nói hết viền mắt đỏ hồng, có sương mù quanh mắt nhưng cô ép mình không rơi một giọt nước mắt nào trước mặt anh nắm chặt tay thành quyền giọng cô khàn khàn yếu ớt nhưng vẫn rất rõ ràng:
_ Để họ yên, mọi chuyện sẽ theo ý anh.
Nói rồi cô nhắm mắt để nước mắt chảy ngược lại, cô sợ vẻ yếu đuối nhu nhược của mình lại để anh nhìn thấy.
Nguyên Phong thấy vậy xoay người rời đi, cánh cửa phòng khép lại anh dựa lưng vào cánh cửa đặt tay lên tim mình, ở đó nhói lên, nhìn cô kiên cường như vậy rất xa lạ với anh, hằng ngày anh đều thấy vẻ ôn nhu yếu đuối của cô chứ chưa bao giờ thấy cô cứng cỏi như thế này.
An Nhiên ở trong này cũng trượt xuống vùi mặt vào gối khóc nấc lên, hiện tại cánh tay cô đã được tháo băng nhưng vẫn không có cảm giác gì, cô không thể tự mình làm được việc gì, vậy nếu anh muốn cô nghe lời cô sẽ nghe chỉ cần nhưng người cô yêu thương được yên ổn hạnh phúc.
Mấy ngày này cô đã khỏe hơn nhiều, da cô không còn xanh xao nữa, thay vào đó là hồng hào hơn một chút, sáng hôm nay An Nhiên thức dậy sớm hơn mọi ngày, cô muốn xuống vườn đi dạo,
Vườn bách hợp trắng tinh khôi rung rinh theo làn gió, tản ra mùi hương dễ chịu, An Nhiên đứng đó rất lâu ngắm nhìn mà không nỡ rời đi, thân hình cô mảnh khảnh đứng đó nhìn vô cùng cô đơn.
Một tuần này anh không có về đây, hoặc là có trở về nhưng rất muộn và lại ở phòng sách, cô cũng không quan tâm,cô chỉ muốn an ổn sống qua ngày, điện thoại của cô anh đã lấy mất nên cô chẳng thể liên lạc được với ai, nhưng hôm nay cô muốn đi ra ngoài, muốn tìm Lệ Vũ xem cô ấy có ổn không?
An Nhiên vào tới phòng ăn thức ăn đã được Tiểu Hồng dọn lên, có một ít cháo gà và một ít rau, cô ngồi xuống chậm dãi ăn,nhưng điều cô bất ngờ là hôm nay Hàn Nguyên Phong ở nhà và ngồi vào bàn ăn đối diện cô tao nhã ăn sáng.
An Nhiên thản nhiên ăn coi như không có anh ở đây, do ngày thường cô ăn rất ít nên hôm nay cô cũng ăn 1/2 chén cháo rồi lạnh lùng đứng dậy,trước cô luôn nhu nhược sợ sệt anh nhưng bây giờ cô thấy không còn sợ cái người đàn ông máu lạnh vô tình này, trong mắt cô chỉ có hận.
Nhìn cô đứng lên ngang ngược như thế, anh hip mắt, thâm thúy nhìn cô, đây là tính cách mới của cô đấy à? dám coi ang như không khí anh lạnh lùng:
_ Ngồi xuống.
An Nhiên bị tiếng nói của anh khiến cô dừng bước chân cất giọng nhàn nhạt:
_ Tôi no rồi.
_ Nhà tôi không dư tiền để nuôi một kẻ không biết tôn trọng đồ ăn,quay lại ăn hết đi.
_ Anh có thể li hôn với tôi đỡ phải nuôi một người tàn phế.
_ Hừ cô nằm mơ đi, cô đang muốn cô nhi viện hay Lệ Vũ gặp chuyện?
Nhiệt độ ở người anh tản ra đầy áp bức anh tàn nhẫn nói như vậy, Cô hiểu anh muốn gì, anh đang uy hiếp cô, trở lại ghế ngồi An Nhiên lại phải tiếp tục ăn nốt chén cháo dở dang dù bây giờ vị của nó không còn ngon nữa,anh cúi xuống nhếch môi mỏng lên đầy ẩn ý, nhưng cô không hề nhìn ra.
Sau khi anh rời nhà, cô cũng thay đồ, bây giờ một tay của cô không cầm được vật nặng nữa, đôi lúc thay đồ không nhấc tay lên cao được nó khiến cô nhói vào xương tủy đổ mồ hôi đầy trán cô cố gắng mặc đồ rồi xuống lầu, Thím Trương đang lau dọn thấy cô xuống bèn ân cần:
_ Hôm nay cô chủ đi đâu có cần kêu người trở cô đi không vậy ạ?
An Nhiên lắc đầu với bà:
_ Không cần đâu thím Trương,con tự bắt xe đi.
Cô không muốn có người theo dõi cô, cô muốn tự do,nói rồi cô chạy nhanh về phía cổng biệt thự.