Chương 23: Cô rời đi
Trên chiếc giường ở giữa phòng trong tấm chăn màu trắng một cái đầu với mái tóc dài màu nâu lộ ra,khuôn mặt trắng sứ đang say ngủ nhìn như con mèo nhỏ,đôi mắt đẹp nhắm nghiền hàng lông mi đen dài cong vút lên như cánh bướm xinh đẹp thỉnh thoảng hơi run rung nhè nhẹ,đôi lông mày cau lại như gặp phải ác mộng đáng sợ nào đó.
Trong mơ An Nhiên mơ thấy mình bị người ta cưỡng hiếp cô đã kêu cứu khản giọng mà không ai nghe thấy lời kêu cứu của cô,cô nhìn thấy mẹ,mẹ mặc chiếc váy dài màu trắng đứng cách cô rất xa cô cất tiếng gọi:
_ Mẹ! mẹ cứu con với mẹ ơi!
Nhưng mẹ cô không nghe thấy,xoay người quay lưng rời đi,cô khóc nấc lên cố với tay gọi mà không được.
Giật mình choàng tỉnh nước mắt rơi đầy mặt cô nhìn xung quanh căn phòng xa lạ rồi nhìn xuống người mình,đã được thay bằng bộ đồ ngủ của nữ màu xanh ngọc, trên cánh tay vết thương đã được băng lại.
Cô cố nhớ xem chuyện gì đã sảy ra.
Chỉ nhớ mình bị Nguyên Phong bỏ rơi lại ven đường,bị hai tên côn đồ gần như sắp làm nhục cô thì có một người đàn ông cứu cô,không lẽ người đàn ông đó mang cô về đây? là ai đã thay quần áo cho cô? liệu người đàn ông đó có tốt bụng không? hay lại mang cô đi bán?…rất nhiều câu hỏi được đặt ra…
Cửa phòng bật mở cô sợ hãi lui lại phía góc giường nhìn chằm chằm nơi cánh cửa đầy cảnh giác.
Một bóng dáng cao lớn có khuôn mặt đẹp cùng nụ cười toả nắng xuất hiện,anh đi vào phòng mỉm cười nhìn cô.
An Nhiên bị bất ngờ cô nhận ra người này là người đã cho cô mượn chiếc khăn tay ở bữa tiệc hai mắt to chớp động cô nhẹ giọng hỏi:
_ Là anh? là anh đã cứu tôi?
Tuấn Hạo nhìn cô mỉm cười:
_ Ừ là tôi cô tỉnh rồi à? có đói không mau xuống giường ăn sáng đi.
Nói rồi anh đặt khay đồ ăn trên tay mình xuống chiếc bàn ở giữa phòng ngủ.
An Nhiên lúng túng nhưng vẫn cảnh giác hỏi tiếp:
_Sao anh biết tôi ở đó? và ai đã thay quần áo cho tôi?anh không dụ tôi rồi mang tôi đi bán đấy chứ?
Tuấn Hạo bật cười lớn:
_ Ha ha Cô nhìn cô xem có đáng giá không? người gì mà gầy còm,nhẹ như bông vậy?nếu muốn bán cô thì tôi nên bấn lúc cô bất tỉnh rồi chứ ai lại chờ cô tỉnh rồi mới đem bán không phải là mua phiền phức sao?
An Nhiên cứng họng không nói được cúi gằm mặt xấu hổ:
_ À ờ Tôi…..
_ Tôi đùa cô thôi,tối qua vừa đúng lúc đi ngang qua thì nghe thấy tiếng kêu cứu của cô lên tôi mới xuống xe may mắn cứu được cô,còn chuyện thay đồ cô đừng lo là dì giúp việc thay cho cô.
An Nhiên thở phào nhẹ nhõm khi anh nói thế,thấy cô vẫn chưa rời giường với vẻ mặt thật ngây ngốc, anh giục cô:
_ Không đói à? mau dậy rửa mặt rồi ăn sáng kẻo nguội!
An Nhiên sực tỉnh vội vã vào nhà vệ sinh với tốc độ nhanh nhất,sau khi đánh răng rửa mặt xong cô đi ra chạy đến sofa ngồi nghiêm chỉnh nhìn anh cũng đang ngồi đối diện cô.
Tuấn Hạo đẩy khay thức ăn qua cho cô mỉm cười nói:
_ Ăn mau đi,ăn xong cô hỏi gì tôi trả lời cô cái đó.
An Nhiên tuy còn rất nhiều điều muốn hỏi nhưng bụng cô cũng rất đói tối qua tới giờ cô chưa có ăn gì.
Im lặng nhìn anh rồi kéo khay đồ ăn tới lặng lẽ ăn,cô ăn rất nhỏ nhẹ và ăn rất it đó là thói quen của cô,mà Tuấn Hạo ở cạnh nhìn thấy cô ăn như vậy tâm tình rất tốt nhìn cô tới ngẩn ngơ.
Cô ăn xong rất nhanh sau khi uống mấy ngụm sữa xong cô đặt cốc xuống xoa xoa cái bụng nhỏ hai mắt to sáng lên rất dễ thương,nhìn anh cô mỉm cười để lộ cái núm đồng tiền xinh đẹp hai bên má giọng cô ngọt ngào hỏi anh:
_ Đây là nhà của anh? ( giọng cô rất nghiêm túc)
_Ừ (Anh ưu nhã trả lời cô)
_Anh tên gì?
_ Thiên Tuấn Hạo
_Anh bao nhiêu tuổi rồi
_Tôi 28 tuổi.
_Vậy anh làm nghề gì không mang tôi đi bán chứ?
Tuấn Hạo bật cười vì độ đáng yêu ngốc ngốc của cô:
_ Này cô đang điều tra tôi à?Tôi cần phải mang cô đi bán để kiếm tiền sao? Trên mặt tôi có hai chữ không đáng tin à? còn nữa nếu cần bán thì tôi đã bán cô từ tối qua rồi đâu cần chờ cô tỉnh dậy mới đem bán.
An Nhiên như hiểu ra chớp mắt to tròn cảm động nhìn anh:
_ A đúng vậy! vậy cảm ơn anh rất nhiều nha,nếu không có anh chắc tôi không còn được ngồi đây rồi.sau này nhất định tôi sẽ trả ơn của anh.
Tuấn Hạo nở nụ cười ấm áp như ánh mặt trời mùa xuân nhìn cô đầy cưng chiều:
_ Không có gì,không cần cảm ơn hay trả ơn vậy đâu,chỉ cần cô chịu làm bạn của tôi là được.Tôi vừa về nước lên chưa có người bạn nào cả.
An Nhiên nở nụ cười dịu dàng gật đầu:
_ Được tôi đồng ý.
_Vậy nhà cô ở đâu tôi đưa cô về? tối qua tại sao lại một mình ở trên đoạn đường vắng đó rất nguy hiểm cô biết không?
Tối qua lúc anh đưa cô về tới nhà nhìn cô rất chật vật đáng thương dù anh không biết nguyên do nhưng chắc rằng cô rất đau buồn,chỉ là đang cố che dấu mà thôi.
An Nhiên nghe thấy anh nói như vậy cô giật mình,cả người cứng đờ,cô có nhà để về ư?
Biệt thự Bách Hợp không phải là nhà của cô,nhà họ Mạc càng không phải? cô biết đi đâu bây giờ,Nguyên Phong muốn cô biến mất khỏi tầm mắt của anh,anh ấy hận cô đến mức bỏ rơi cô tại nơi đáng sợ đó.
Nghĩ đến thôi là tim của cô rất đau,sắc mặt tái đi,hai mắt phiếm hồng cô rất tủi thân,thực sự bên anh cô cũng rất mệt,nếu anh muốn cô biến mất thì cô sẽ rời đi.
Suy nghĩ một lúc lâu cô chỉ có thể về cô nhi viện,nhưng trong túi cô không có tiền,lại không có điện thoại để gọi cho Lệ Vũ cô đành mạnh dạn hỏi anh:
_ Tôi không có nhà,anh có thể giúp tôi một việc không? mặc dù mới quen mà tôi đã nhờ anh việc này nhưng tôi không còn ai giúp đỡ tôi nữa cả.
Tuấn Hạo nhìn cô không cần suy nghĩ trả lời:
_ Được,cô nói đi!
An Nhiên mở to mắt nhìn anh:
_ Anh không sợ tôi lừa gạt anh à?
_ Tôi tin cô.
An Nhiên xúc động đây là người bạn thứ 2 cho cô thấy sự ấm áp giống như Lệ Vũ.Cô cẩn trọng nhìn anh vẻ mặt vô cùng nghiêm túc:
_ Anh có thể cho tôi mượn di động của anh để tôi gọi một cuộc điện thoại không? hay là anh cho tôi mượn tạm anh 500k sau này gặp lại tôi nhất định trả lại cho anh.?
Tuấn Hạo bật cười vì độ ngốc nghếch của cô,trực tiếp không trả lời cô mà đi ra khỏi phòng.
An Nhiên lúng túng ngại ngùng vậy là sao? là không cho mượn à? trời đất mất mặt quá đi.
Cô ngồi trên sofa ủ rũ nhưng chưa đầy 5 phút sau Tuấn Hạo quay lại trên tay là một chiếc thẻ ngân hàng và một chiếc điện thoại đời mới nhất đưa trước mặt cô:
_ Em cầm lấy dùng đi,không cần trả lại điện thoại đã có sim mới trong đó đã lưu số điện thoại của tôi,nếu cần gì em cứ gọi cho tôi.
An Nhiên ngại ngùng anh đối xử với cô như vậy có quá tốt rồi không? cô biết trả ơn anh như thế nào đây? giọng cô xúc động:
_ Không cần đâu anh chỉ cần cho tôi mượn một it tiền là được,như thế này rất nhiều cảm ơn anh đã giúp đỡ ân tình này tôi sẽ không quên đâu a.
_ Không sao em cầm lấy đi trong nhà tôi không còn tiền mặt,còn điện thoại tôi có rất nhiều em cầm lấy coi như tôi tặng cho em vì em là người bạn đầu tiên của tôi ở đây.Bây giờ tôi phải ra ngoài có việc gấp em muốn đi đâu tôi kêu lái xe đưa e đi.
_ Không tôi sẽ nhất định trả lại cho anh,cảm ơn anh.Bây giờ tôi muốn đi thành phố B anh có thể cho người đưa tôi tới bến xe X không?
_ À được,vậy em hãy thay bộ đồ mới này rồi đi nhé.Tôi đi trước hẹn gặp lại em.À mà tôi chưa biết tên của e?
_ Ah tôi quên chưa giới thiệu tôi là Mạc An Nhiên,tạm biệt anh và hẹn gặp lại nhé.
An Nhiên nhìn bộ đồ anh đã chuẩn bị sẵn cho mình,cho thấy anh là một người đàn ông rất tinh tế.
Chiếc váy lông cừu màu trắng cao cổ,áo choàng ngoài màu nâu nhạt kèm đôi pot cao cổ màu kem với chiếc mũ nồi màu nâu,nhìn cô mặc lên người cực kì xinh đẹp, sang chảnh với ton sur ton.
Cô nhìn mình trong gương tuy sắc mặt nhợt nhạt nhưng cô vẫn cố ổn định cảm xúc của mình ra khỏi biệt thự của Tuấn Hạo lên xe rời đi.Cô thầm nhủ:
_ Cảm ơn anh người bạn tốt sau nay tôi sẽ đền đáp anh.
Cô vừa rời đi thì 5 phút sau một chiếc xe Ferrari thắng gấp tại cửa biệt thự của Thiên Tuấn Hạo.
Nguyên Phong vội vàng xuống xe,chạy tới ấn chuông một lát sau người giúp việc đi tới hỏi:
_Xin hỏi anh tìm ai ạ?
Nguyên Phong khẩn trương:
_ Tôi muốn tìm Thiên Tuấn Hạo.?
_À thiếu gia nhà chúng tôi vừa ra ngoài rồi,tới tối mới quay về.
_ Tối mới quay về? vậy cho hỏi có cô gái nào ở đây không?
Người giúp việc không hiểu rõ mọi chuyện nhầm tưởng An Nhiên là bạn gái cậu chủ lên bà ta hồn nhiên nói:
_ À cậu nói bạn gái của cậu chủ à? tối qua không hiểu sao bị thương cậu chủ mang cô ấy về nhưng cô ấy cũng vừa rời đi rồi,không biết bao giờ mới quay lại.
Nguyên Phong nghe như sét đánh ngang tai,cái gì mà bạn gái? cô ấy là vợ anh mà.
Ánh mắt anh lạnh lẽo hơi thở mang theo nguy hiểm anh quay người ra xe thì thầm:
_ Thiên Tuấn Hạo dám cướp người phụ nữ của Hàn Nguyên Phong này! Anh chán sống rồi…