Chương 108: Nhớ cô muốn phát điên
_Em muốn vào nhà vệ sinh?
_uhm
Nguyên Phong nghe thế rất nhanh,đưa tay muốn bế cô lên An Nhiên ngại ngùng nhìn anh nhỏ giọng:
_ Không cần đâu,em tự mình đi được.
_Không được.
Nói rồi anh bế cô đi thẳng vào nhà vệ sinh mặc cho cô có chút kháng cự,đặt cô vào bên trong anh mới yên lòng dặn dò:
_ Anh ở ngay ngoài cửa,có gì gọi anh.
An Nhiên gật đầu,chân của cô có chút khó khăn thật nhưng cô vẫn cử động được nên không làm phiền anh,sau khi vệ sinh cá nhân xong An Nhiên từ từ đi về phía cánh cửa khi cánh tay sắp chạm tới nắm cửa cô vô tình bị trượt ngã.
_Ah…
Rất nhanh cả người cô được đỡ lấy để không chạm đất,vì lo lắng cho cô mà vầng trán Nguyên Phong lấm tấm mồ hôi,anh nhẹ nhàng bế cô lên rồi nói:
_ Không sao? có anh ở đây em không sao hết.
Anh bế cô trở lại giường,đắp lại chăn cho cô,đưa ánh mắt thâm tình nhìn cô đầy kiên định:
_Anh sẽ bảo vệ em cả đời này.
Lời nói chân thành từ thâm tâm anh,anh đã trải qua quá nhiều sự dằn vặt đau khổ giờ được ở cạnh cô,bằng tình yêu sâu sắc anh không muốn bỏ lỡ một khắc nào.
Anh cúi xuống nhẹ nhàng in lên bờ môi căng mọng vì bệnh mà có chút nhợt nhạt của cô, nụ hôn dịu dàng,ngọt ngào nhất mà họ từng có cùng nhau.
Sau một tuần phải ở bệnh viện cuối cùng An Nhiên cũng được về nhà,sau một hồi giằng co cuối cùng Nguyên Phong cũng đành đưa cô về nhà cô,cô nói chưa sẵn sàng trở lại Bách Hợp nên anh cũng đành chiều ý cô.
Cô đã khỏe hơn rất nhiều chỉ là chân đưa đi lại được nhiều,cả một tuần nay anh đều dính lấy cô không rời,khi trở về nhà anh cũng nhất định để An Phong về Hàn Gia cho ba mẹ anh chăm sóc,hàng ngày gọi video cho cô chứ không để con trai gần cô được sợ thằng bé làm cô đau.
Mọi việc trong nhà anh đều tự mình làm kể cả việc nấu ăn,anh thành thục tới nỗi cô không dám tin.
Sau bữa ăn tối cô nhãn rỗi ngồi trên sofa xem điện thoại,sau khi anh làm xong hết mọi việc mới nhẹ nhàng đi tới ngồi xuống cạnh cô,thấy cô vừa xem điện thoại vừa cười vui vẻ,sắc mặt anh đanh lại cất giọng hờn dỗi:
_ Trong đó có cái gì quan trọng hơn cả anh?
An Nhiên vô thức trả lời:
_Là Nhậm Hào…
Nguyên Phong có chút mất bình tĩnh,lao tới ôm cô khóa cô trong ngực mình giọng nói ngang ngược:
_Hắn ta làm sao? em để ý hắn ta hơn anh?
Nghe ra mùi nguy hiểm An Nhiên nhẹ giọng giải thích.
_ Ah không ý em à anh ấy về giúp đỡ mẹ Hạ nên em rất vui…còn nữa…
Không cho cô nói hết,anh đã cúi xuống ngậm lấy môi cô,anh không muốn ở bên anh mà cô nhắc tới người đàn ông khác,cô chỉ có thể để anh trong mắt,duy nhất một mình anh,không phải anh không tin cô mà anh không muốn bất kì người đàn ông nào có được sự chú ý của cô ngoại trừ anh.
Nụ hôn triền miên đầy ngọt ngào,thực sự anh chỉ muốn trực tiếp hòa hai người làm một,ngậm cắn tất cả những ngọt ngào của cô anh luôn mất kiểm soát,anh đã chờ đợi ngày này quá lâu rồi,đưa tay kéo nhẹ quai váy của cô xuống,một nửa bầu ngực trắng hồng mê người đập vào mắt anh,rời bờ môi đầy trầm mê anh hôn xuống cần cổ trơn mịn,xương quai xanh gợi cảm,những dấu hôn đỏ hồng hiện lên,hơi thở của cả hai dần trở lên hỗn loạn giọng anh cất lên đầy dụ hoặc:
_An Nhiên cho anh được không?
An Nhiên bị anh hôn tơi u mê đầu óc dần mụ mị nhưng vẫn có chút kiêng dè:
_Được…được không?
Anh đã đưa miệng tới nhũ hoa của cô đưa lưỡi liếm lấy,khiến toàn thân cô như chạm phải dòng điện,cảm xúc hạnh phúc lan tràn,anh vừa khiêu khích vừa dỗ dành:
_ Anh sẽ nhẹ nhàng…
Một câu nói như khẳng định không chờ cô đồng ý hay không anh trực tiếp bế bổng cô lên,hôn khắp mặt cô rồi dừng lại ở bờ môi mềm như chiếc bánh mochi ngọt ngào,anh đi thẳng về phía phòng ngủ đặt cô xuống và lấy thân mình bao lấy thân hình kiều diễm khiến anh nhớ nhung muốn phát điên,giờ đây cả bầu ngực cô lộ ra mặc dù đã sinh một đứa con nhưng trên cơ thể cô không có dấu hiệu gì cả,mà hiện tại cô đã đủ trưởng thành tất cả đều diễm lệ tới động lòng,cô của hiện tại mang nét đẹp của một người phụ nữ nhưng vẫn vô cùng thanh thuần,bao năm qua đi cô vẫn chân chính là của anh,vẫn mang nét ngây ngô như lần đầu tiên anh lấy đi,
Cả cơ thể dưới ánh đèn ngủ màu vàng nhạt của cô giờ đây ửng hồng.