Chương 7: Cục cưng ơi
Tống Ngọc Chương siết tay người yêu cũ tình nghi chỉ một lúc liền buông— hắn bây giờ còn chưa có hồi phục, chút sức mọn còn chẳng có, tiếp tục thăm dò thử: “Tôi khát.”
Mạnh Đình Tĩnh ngồi bên giường không nhúc nhích, chỉ một mực nhìn hắn.
Tống Ngọc Chương nhìn y mỉm cười.
Mạnh Đình Tĩnh vẫn cứ cứng ngắc, y đang thưởng thức nụ cười trên gương mặt Tống Ngọc Chương, ôi chao bất ngờ trước nụ cười duyên của người ta thế mà ngang nhiên có chút ý tứ, nói hư hỏng cũng không phải hư hỏng, tuỳ tiện cũng chẳng phải tuỳ tiện, nhưng chắc chắn chất chứa ngữ ý trêu ghẹo, nửa kín nửa hở đầy ám chỉ, làm con người ta cực kỳ muốn ngẫm nghĩ một phen ý nghĩa thật sự trong đó.
Ý gì? Mạnh Đình Tĩnh cho rằng: Tên này trông như đang ve vãn y.
Tống Ngọc Chương nghĩ thầm: “Tên này trông rất xinh đẹp nhưng tính nết sao lại khờ khạo vậy chứ, chẳng hiểu gì cả, cứ đần thối mà ngồi, chẳng trách mình không nhớ ra y.”
“Tôi khát.” Tống Ngọc Chương vì tên người yêu cũ đần độn, vất vả dùng ngón tay vuốt ve lòng bàn tay của y: “Cho tôi cốc nước.”
Lòng bàn tay bỗng bị rờ rẫm một phen, móng tay cứng rắn mang theo bụng ngón tay mềm mại lướt qua da thịt y, có chút tê tái, Mạnh Đình Tĩnh cúi đầu, nhìn về phía lòng bàn tay bị đụng chạm của mình, lại nhìn về Tống Ngọc Chương, Tống Ngọc Chương vẫn nở nụ cười đó, dịu dàng như làn nước vậy.
Người yêu cũ cuối cùng cũng đứng lên lấy nước, Tống Ngọc Chương đã cảm nhận được chút thích thú từ việc “trẻ nhỏ dễ dạy”, đồng thời cũng phát hiện dáng của người đối diện cao ráo, đứng dậy như có sức bật, thao tác dứt khoát quyết đoán, không chút chậm chạp lề mề, tác phong chẳng giống một gã xinh trai đáng yêu xíu nào.
Tống Ngọc Chương lại thầm nghĩ: “Chẳng trách mình không biết cách hoà thuận với y.”
Mạnh Đình Tĩnh đem nước tới, vốn là muốn đưa cho Tống Ngọc Chương, mắt thấy Tống Ngọc Chương còn cười với y, Mạnh Đình Tĩnh ma xui quỷ khiến thế nào mà lại hiểu hàm ý trong đó—- Tống Ngọc Chương muốn y đút cho.
Khó nói tình hình bây giờ không khôi hài, Mạnh Đình Tĩnh nhận thấy nhất cử nhất động của mình chỗ nào cũng hoang đường, lẽ ra y định tiễn Tống Ngọc Chương lên đường trong câm lặng, sao lại thành đưa nước cho Tống Ngọc Chương? Y phân phó tên thuỷ thủ kia lấy thuốc phiện sống tới đây, tên đó chạy đâu mất tiêu rồi nhỉ?
Tống Ngọc Chương đang rất khát, khát đến nỗi sắp không giữ phong độ của mình được nữa, ly nước gần trong gang tấc, người bưng nước một chút cũng không cử động, cứ ngẩn ngơ mãi, Tống Ngọc Chương bất đắc dĩ, chỉ có thể gắng chút hơi tàn gằn cái cổ họng sắp cháy của mình lần nữa: “Cục cưng ơi, tôi muốn uống nước.”
Người trước mặt cuối cùng cũng không ngẩn ngơ nữa, Tống Ngọc Chương thấy trên gương mặt trang nhã duyên dáng của y biến sắc mấy lần, rực rỡ như cái bảng màu.
Tống Ngọc Chương quá hiểu mà.
Trước mặt tình cũ, phần lớn lòng con người ta khó mà yên được.
Mạnh Đình Tĩnh mang nước ngồi xuống bên giường, dang cánh tay đỡ Tống Ngọc Chương ngồi dậy, y chưa hầu hạ ai bao giờ, ly nước đưa tới miệng Tống Ngọc Chương đột nhiên bị đổ, Tống Ngọc Chương suýt bị sặc chết.
Người trong lòng ho đến cả người run rẩy, nước văng tung toé ướt đẫm người hắn, một tay Mạnh Đình Tĩnh cầm nửa ly nước còn lại, tay kia ôm Tống Ngọc Chương, có chút cảm giác kỳ lạ.
Đại loại là nửa tiếng trước, Tống Ngọc Chương vẫn còn là “người chết”, nhưng hắn đã sống lại, hệt như một chú cá trơn trượt sinh động vùng vẫy trong lồng ngực y, run lẩy bẩy từng cơn, da thịt săn chắc mà đàn hồi, ở trong vòng tay y toả ra vị nhàn nhạt của muối biển.
Còn gọi hắn là Cục Cưng Ơi.
Hết sức lẳng lơ.
Nếu chẳng vì đó giờ dịu dàng săn sóc với tình nhân, Tống Ngọc Chương giờ này đã lật mặt rồi, hắn chẳng ngờ được tên người yêu cũ này không chỉ đầu óc khù khờ mà chân tay còn rất vụng về, hắn ho sù sụ, vẫn còn khát, mà còn khát đến mất phong độ quý ông, chĩa mặt chu môi với tới cái ly trong tay Mạnh Đình Tĩnh.
Lần này Mạnh Đình Tĩnh đã có kinh nghiệm, có hơi hơi canh được góc độ của ly nước, y thấy Tống Ngọc Chương đang khẽ chau mày, uống rất vội vã, bộ dạng của hắn nom như bé mèo khát khô sau khi chơi đùa điên cuồng, xông đến trước mặt chủ nó lè đầu lưỡi.
Kỳ diệu thay, đầu lưỡi Tống Ngọc Chương cũng đẹp.
“Ly nữa đi mà.”
Tống Ngọc Chương uống no rồi, hài lòng hả dạ muốn nằm, nhưng cái tên ôm hắn vẫn cứ đần ra, Tống Ngọc Chương chỉ còn cách vỗ vỗ vai y, tỏ vẻ mình muốn nằm.
Cái người ôm hắn toàn thân cứng đờ, đỡ hắn nằm xuống.
Tống Ngọc Chương nằm được rồi, cảm thấy không thoải mái, nào mặt nào ngực hắn đều bị văng nước, vậy nên hắn mềm mỏng đưa ra yêu cầu: “Giúp tôi lau đi.”
Mạnh Đình Tĩnh đang bưng ly nước, thầm nghĩ: “Tên này nghĩ mình là con ở để hắn sai bảo à?”
“Đằng ấy ơi.”
Lỗ tai Mạnh Đình Tĩnh hơi tê, một tiếng “coong” để ly nước xuống, cười trừ đáp: “Cậu Ngọc Chương, nếu cậu đã về nước rồi thì nên vứt vài cái thói ở nước ngoài đi, đồ Tây chưa chắc cái nào cũng tốt đâu.”
Mạnh Đình Tĩnh cũng từng qua Anh du học, giáo sư và bạn học người Tây của y thường hay treo trên miệng danh xưng ” đa-ling hơ-ni” để gọi y, lúc tại ngoại thì thôi đi, sau khi về nước, Mạnh Đình Tĩnh vẫn chưa nghe tên nào dám gọi y bằng xưng hô thắm thiết của người Tây cả.
Tống Ngọc Chương không hiểu thâm ý của y, vốn dĩ tư duy của hắn bây giờ có hơi trì trệ so với ngày thường, vậy nên mấy câu mà Mạnh Đình Tĩnh nói ra, nửa chữ cũng không lọt vào tai hắn, chỉ biết lặng im mỉm cười, đợi Mạnh Đình Tĩnh nói xong, hắn đáp lại: “Làm phiền em lau giúp tôi với.” Hắn rất bất lực mà giải thích cho tên người yêu cũ ynhư khúc gỗ, không biết tốt xấu y: “Bây giờ tôi chẳng còn sức nữa.”
Đương nhiên Mạnh Đình Tĩnh biết bây giờ hắn chẳng còn sức.
Chẳng còn sức chính là thời cơ tốt để hạ thủ, một liều thuốc phiện sống trút xuống, thần không biết, quỷ không hay, xuống điện Diêm Vương cũng không có chỗ nói lý, huống chi người này ăn nói hàm hồ, mở miệng là hô mưa gọi gió với y, đúng là nên chết, Mạnh Đình Tĩnh chắp tay sau lưng, mắt lại không cách nào rời khỏi gương mặt mang theo nụ cười thản nhiên ấy.
Mạnh Đình Tĩnh khẽ gật đầu, eo khom về đằng trước như gã bồi bàn, khá thân sĩ nói: “Đợi một chút.”
Mạnh Đình Tĩnh xoay người vào phòng tắm tìm khăn, vò khăn trong tay mấy lần, y ngẩng đầu nhìn tấm gương, soi ra sự hứng chí trên mặt mình rõ như ban ngày, Mạnh Đình Tĩnh ném khăn đi, khẽ cười một tiếng, khi sắp ra ngoài mới cầm tấm khăn làm người ta phiền muốn chết kia.
Y cầm chặt khăn đi ra, ghế chỗ đầu giường của y thế mà có người ngồi thay, hiện đang tựa vào lòng người trên giường mà khóc sướt mướt.
“Ngài Tống, ngài không sao thì tốt…”
Trần Hàn Dân đi thu xếp một xíu.
Gã nghĩ rằng Tống Ngọc Chương đã được cứu, tảng đá trong lòng cũng được hạ xuống, thế nên bắt đầu vực dậy chính mình, khẩn cấp nhân lúc Tống Ngọc Chương chưa tỉnh dày công làm đỏm một phen, sửa soạn mặt mũi đàng hoàng mới qua đây, gã vừa mới thấy Tống Ngọc Chương, lòng liền se lại, nhưng gã cố nén nước mắt, chắc là cũng tự biết lấy mình lúc gào khóc nhìn rất chướng tai gai mắt.
Trông thấy Trần Hàn Dân, đầu óc Tống Ngọc Chương rốt cuộc cũng dần trở nên nhạy bén, tư duy tựa như từ bị đóng kín trong một cái tráp nhỏ len lỏi bay ra ngoài, từ trên cao cao cuối cùng cũng hạ xuống đất.
Năm chữ “thoát chết trong gang tấc” này lướt nhẹ qua đầu, toàn thân Tống Ngọc Chương phát run, nửa đêm giật mình tỉnh giấc mà tay chân co quắp, sóng to gió lớn trào dâng trong lòng, lần này hắn tỉnh hẳn, Tống Ngọc Chương chớp chớp mắt, choáng cả tầm nhìn của hắn là gương mặt đẫm nước mắt của Trần Hàn Dân, hắn khẽ cười, bình tĩnh nói rằng: “Hàn Dân, sao em phơi nắng đen quá vậy?”. truyen bjyx
Câu nói giỡn chơi của hắn, lời bông đùa nhẹ như mây trôi gió thoảng ấy chẳng biết chọc vào nỗi đau vô hạn nào của Trần Hàn Dân, gã không nhịn được mà thút tha thút thít, Tống Ngọc Chương một tay chống trên giường, muốn thử ngồi dậy, Trần Hàn Dân thấy vậy liền đến giúp đỡ, sau khi đỡ hắn ngồi lên, Tống Ngọc Chương thế mà vừa cười vừa chìa tay ra: “Đến đây nào nhóc đáng thương, đừng khóc nữa, tôi ôm em.”
Trần Hàn Dân đen đen đỏ đỏ dựa vào trong lòng bệnh nhân ốm yếu Tống Ngọc Chương khóc lóc kể lể về tháng ngày lênh đênh táng đảm kinh hồn của mình, Tống Ngọc Chương một lời chẳng nói, cánh tay khoác lên bả vai của gã, nghe thấy tiếng mở cửa từ nhà vệ sinh liền quay qua, khẽ cười với Mạnh Đình Tĩnh tay đang cầm khăn bước vào.
Nụ cười ấy chất chứa bất đắc dĩ, dường như đang khẩn cầu sự lượng thứ, kẻ tâm địa sắt đá nhìn thấy nụ cười và nét mặt của hắn lúc này cũng phải hiểu ra nỗi khổ tâm của hắn.
Mạnh Đình Tĩnh nhìn về hai kẻ đang ôm thành một đống, vốn chẳng nghĩ nhiều, nhưng nụ cười của Tống Ngọc Chương khiến y không thể không nghĩ nhiều, Trần Hàn Dân là cái dạng gì, Mạnh Đình Tĩnh đã tỏ như gương, y thầm nghĩ: “Hai tên này là tình nhân của nhau đó à?”
Mạnh Đình Tĩnh vò khăn, im hơi lặng tiếng nở nụ cười.
Tống Ngọc Chương nhìn một biết mười, để ý thấy nụ cười này mà tuyệt đối không phải vui thích, nó ngược lại là một loại tà ác ma quái, nhưng hắn chẳng vì thế mà dậy sóng trong lòng, nếu cái loại tình huống này mà xử lý không được thì hắn đã không phải Tống Ngọc Chương.
Đương lúc Tống Ngọc Chương định mở miệng dỗ người ta, Mạnh Đình Tĩnh đã tiện tay treo khăn lên giá đồ, tay đút vào túi đi ra khỏi phòng, y đi mà cũng như có sức bật, bước chân nhẹ như có gió, âm thầm lặng lẽ ra ngoài.
Tống Ngọc Chương có hơi kinh ngạc, thầm nghĩ thế mà lúc này lại hiểu chuyện rồi đấy.
Mạnh Đình Tĩnh vừa đi ra ngoài liền thấy thuỷ thủ đang đứng ngoài cửa, tay mang một bao thuốc phiện sống ẩm ướt, sắc mặt hoang mang lúng túng.
Mạnh Đình Tĩnh đem vào cửa, định quẹo trái, thuỷ thủ cũng đi theo, chưa được hai bước Mạnh Đình Tĩnh bỗng dừng lại, y quay đầu hỏi: “Đồ mang tới rồi, tại sao không tiến vào?”
Thuỷ thủ cúi đầu, lắp ba lắp bắp không nói được.
Mạnh Đình Tĩnh cười, giương tay dứt khoát cho gã một cái bạt tai: “Nói.”
Thuỷ thủ bị y đánh ù lỗ tai, không dám dối gian một lời, thành thực đáp lại: “Con đẩy cửa vào thì thấy cậu nói chuyện với người ta, liền, liền không dám vào…”
Gã nói hàm súc, chắc là nhìn thấy cảnh tượng không thể nói bằng lời.
Lòng Mạnh Đình Tĩnh như đang bốc lửa, từng chữ một bật ra khỏi miệng y: “Ta rất muốn bắn cho mày một phát.”
Thuỷ thủ bị doạ muốn tè ra quần.
Mạnh Đình Tĩnh không cho gã cơ hội cầu xin, xoay người liền đi, sợ mình phí lời với gã liền nhịn không được mà đại khai sát giới trên thuyền.
Trở về khoang thuyền của mình, Mạnh Đình Tĩnh túm cổ áo, cởi khuy trên cổ, tay đút túi đi đi lại lại trong phòng, đi loạn một hồi y mới dần bình tĩnh trở lại, ngồi xuống ghế sofa cạnh cửa sổ, nặng nề thở ra hơi.
Mạnh Đình Tĩnh gác đôi chân dài của mình lên bệ cửa sổ, trông về mặt biển nhấp nhô.
Thuyền vừa dừng tại chỗ, thuỷ thủ như ngựa chẳng ngừng vó vớt đồ trên biển, tấm thảm dệt bằng tiền đang dần tan rã, chi phiếu đều đã thành đống giấy lộn vừa dơ vừa vô dụng.
Mạnh Đình Tĩnh tì hai ngón tay lên mặt, như đang trầm ngâm, mi mắt y cụp xuống, lướt qua đầu ngón tay của mình.
Thật ra…suy cho cùng chuyện này chẳng có ích lợi gì cho cam.
Người đã sống lại, Trần Hàn Dân đều tận mắt nhìn thấy, sau này xảy ra chuyện gì, khó mà đảm bảo Trần Hàn Dân sẽ không làm ầm lên, đến lúc đó chính là biến khéo thành vụng, nói không chừng hắn phải tự rước hoạ vào thân.
Tội gì phải mạo hiểm trong khi chân thành cũng là một chuyện làm ơn mắc oán.
Huống hồ có một số người ở một số thời điểm mệnh chưa nên tàn.
Ý trời đã định, Tống Tấn Thành không nên trách y.
Trách thì nên trách của lạ đi chứ….
Mạnh Đình Tĩnh rối như tơ vò thật lâu, suy nghĩ phức tạp cuối cùng cũng được dứt điểm gỡ bỏ: Chẳng quan tâm, anh em Tống Tấn Thành tự làm phiền nhau đi, liên quan cái đếch gì đến y? Y cũng chẳng phải cha bọn họ!