Chương 10: Mê muội tới mức nào rồi
Tống Nghiệp Khang tay nâng tách trà, nụ cười ẩn ý hiện trên mặt, cả nhà hắn ta đều thích cười, chẳng qua lúc cười lên sắc thái không ai giống ai, Tống Nghiệp Khang cận nặng, quanh năm đeo một đôi kính gọng vàng, nhìn khá thư sinh, cười lên trông nhẹ nhàng như gió xuân ấm áp động lòng người.
Tống Tấn Thành bị làn gió xuân trên mặt hắn thổi qua, lửa giận trong người không thấp xuống mà còn bùng lên, em vợ gã xưa nay bụng dạ nham hiểm đã nói là làm, ắt hẳn sau khi tiếp nhận được ám chỉ của gã thì phải xử lý chuyện này gọn gàng sạch sẽ, sao lại có sơ suất như vậy chứ! Không những để nó sống sót mà còn để nó quay về nữa! Lúc nhận điện báo, Tống Tấn Thành nôn mửa đến sắp ói máu.
Tống Tấn Thành đáp: “Không sao đâu, chú tư chỉ được cái mạnh miệng, lòng chú ấy ắt có chừng mực.”
“Anh thấy không chừng mực nhất là chú ba, chẳng biết nó chạy đâu rồi.”
“Trước giờ nó không dính vào việc vớ vẩn, chỉ biết sướng cái thân mình thôi.”
“Cái nết ấy của nó may mà đầu thai trong nhà ta.”
“Anh cả nói câu rất hay.” Tống Nghiệp Khang đặt tách trà xuống: “Đầu thai cũng là một cái tốt số của đời người.”
Hai anh em nhìn nhau cười, đồng lòng căm ghét kẻ thù chung Tống Ngọc Chương đã san sẻ cái số tốt của bọn hắn.
Trình độ ra vẻ của bốn anh em nhà họ Tống rất giỏi, người không biết nội tình sẽ chỉ thấy anh em bọn họ hoà thuận yêu thương lẫn nhau, nhưng thực tế là không ai nhường ai, từ nhỏ đã không ngừng tranh giành gay gắt.
Chẳng biết vì cớ gì mà ông cụ Tống xưa nay không can thiệp chuyện con trai mình đấu đá nhau, thậm chí còn có chút đà âm thầm cổ vũ, có vẻ muốn dựa vào cạnh tranh chọn ra người xuất sắc nhất kế thừa gia nghiệp như dựa vào cách nuôi cổ độc.
Mãi cho đến trước khi ông cụ Tống suy sụp, cũng là lúc cậu cả Tống Tấn Thành cùng cậu hai Tống Nghiệp Khang đang khó phân cao thấp, sắp tranh ra kết quả rồi, trên trời lại rơi xuống một tên Tống Ngọc Chương.
Tống Tấn Thành cùng Tống Nghiệp Khang tuy chưa từng ra mặt bàn qua chuyện này, nhưng cả hai đều nhất trí mong chú năm đến từ đâu thì ngoan ngoãn cút về đó đi, nếu không đừng trách bọn họ không nương tay.
Tống Nghiệp Khang biết rõ việc Tống Tấn Thành cố ý tìm tới Mạnh Đình Tĩnh trước khi thuyền ra khơi, lòng thầm nghĩ chuyện anh em nhà họ có tự sát thiệt mạng đi chăng nữa cũng là chuyện giữa anh em bọn họ, người ngoài nên bị dọn sạch, anh cả quả là vẫn còn chức trách của anh cả.
Ôi tiếc thay người vẫn trở về.
Tống Nghiệp Khang cùng Tống Tấn Thành tâm linh tương thông, đồng lòng mắng thầm Mạnh Đình Tĩnh trong lòng, thằng oắt kia tàn nhẫn thâm độc, chỉnh đốn nhà họ Mạnh thái bình an ổn, chút chuyện cỏn con này mà làm cũng không xong.
Hai anh em lòng mang suy tư gảy tách trà, nghe tiếng bước chân bên ngoài, Tống Tấn Thành sắc mặt hồ hởi, trước tiên là đứng lên, sau khi đứng lên thì mắt liếc Tống Nghiệp Khang, Tống Nghiệp Khang ngồi rất bình tĩnh, cúi đầu ngắm lá trà trong tách, Tống Tấn Thành ngẫm nghĩ rồi cũng ngồi xuống.
Kỹ năng thể hiện nên là giữa anh em trong nhà với nhau mới cần dày công nhức óc, còn với người ngoài, dè sẻn công phu ấy đi thôi!
Đầu Tống Nghiệp Khang gục xuống, ấy thế mà tai vẫn đang chú ý đến động tĩnh bên ngoài, vô cùng nhạy bén nghe được tiếng cười của Tống Minh Chiêu, thầm nghĩ thằng tư này thật bẽ mặt hết sức.
“Em đón người về rồi này, ai đâu sao không ra tiếp? Tiết trời bên ngoài nực nội thật, bến tàu lộn xộn quá…”
Tống Tấn Thành đã đặt tách trà xuống, buông thõng tay sang một bên, hướng mặt về phía tiền sảnh, bày ra điệu bộ đứng đắn nghiêm chỉnh, tính toán để cho anh em cùng cha khác mẹ nhìn một chút khí thế lẫm liệt của nhà chính.
Người đầu tiên tới là Tống Minh Chiêu, Tống Minh Chiêu đi chuyến này cả đường cái miệng nói không ngừng nghỉ, ăn mặc quá rườm rà trái lại nóng, mặt mày đỏ au, tuổi anh ta nhỏ nhất, hai mươi ba rồi, trông vẫn còn đượm mùi thanh xuân, tươi cười dang tay với Tống Tấn Thành: “Anh cả, em mang em út nhà mình về rồi đây, anh tới đây nhìn xem.”
Tống Tấn Thành nhìn em trai cố ý chắn trước mặt mọi người giới thiệu một cách khoa trương, lòng hầm hừ một phen, thầm nghĩ thằng tư quả nhiên chẳng đàng hoàng gì, thằng hai nói rất đúng! Gã cười cười, nói: “Anh rất muốn xem, ngặt nỗi chú chắn tầm mắt anh rồi.” Tống Tấn Thành tỏ vẻ nhìn về đằng trước, ấy mà mông đít ngồi vẫn rất vững: “Ngọc Chương đúng không, qua đây anh xem nào, nhiều năm vậy rồi mà vẫn không biết còn có chú, ba đúng là giấu chú như châu báu mà….”
Gã đằng này miệng nam mô bụng một bồ dao găm, Tống Nghiệp Khang đằng kia cứ một mực cúi đầu ngắm trà, nom như chén trà kia trổ ra nhúm lá quá đỗi mê người, khiến hắn nhìn không rời mắt, đang thích thú say mê thưởng thức đôi lời móc mỉa châm chọc của Tống Tấn Thành, thế mà sau khi nghe tiếng “lộc cộc” của giày da ma sát trên sàn nhà, Tống Tấn Thành lại chẳng nói một câu, đột ngột im bặt không có đoạn sau.
Tống Nghiệp Khang đang thắc mắc trong lòng, bỗng nghe được một tiếng “anh cả” trong trẻo trầm thấp, giọng em út cực kỳ hấp dẫn dễ nghe, Tống Nghiệp Khang không thể không nhướng mày.
“Chú năm, chú thế này là không được rồi, dọc đường anh không nghe được chú gọi một tiếng anh tư, rõ ràng là anh đón chú, chú thiên vị quá rồi đấy!”
Tống Nghiệp Khang nghe Tống Minh Chiêu la lối, thầm nghĩ thằng tư vẫn cứ như vậy, trước mặt ai cũng thảo mai, sau lưng thì đẩy người ta xuống vũng sình, bao nhiêu năm rồi cái thói tật tầm thường ấy vẫn chẳng khá nổi.
“Anh tư.”
Một tiếng này không những bùi tai mà còn điểm xuyết nét cười.
Tống Nghiệp Khang ngẩng đầu, thầm đoán tới lượt hắn rồi.
Thế nhưng em út lại chẳng thốt lấy một câu “anh hai”, ông anh cả trầm ngâm rất lâu,
Tống Nghiệp Khang tranh giành thì tranh giành, nhưng vẫn còn tôn trọng địa vị phụ huynh trong nhà của Tống Tấn Thành, hắn chau nhẹ đầu mày, tay cầm nắp tách trà “két” một tiếng lên tách, ngẩng mặt nghiêng đầu muốn nhìn em trai một phen, vừa ngẩng đầu liền thấy ngay nụ cười của nó dành cho mình.
Tống Ngọc Chương thấy một mỹ nam đeo kính đầu tóc mượt mà ngẩng đầu lên, thầm khẳng định đây không phải là anh ba uốn hư tóc, vì vậy mỉm cười với hắn: “Anh hai.”
Tống Nghiệp Khang cận thị nặng, tuy nhờ vào kính, đúng là nhìn người tựa như nhìn hoa trong ban sương, không quá rõ ràng, thế nhưng người trước mặt hắn chỉ cách hắn hơn hai bước chân, hình dạng lờ mờ làm cho Tống Nghiệp Khang dấy lên nghi ngờ—- hắn có hơi không dám tin, không dám tin được em út của hắn lại trông như thế……. thế này…….
Tống Nghiệp Khang không rời được mắt, mắt khẽ nheo lại nhằm muốn xem người ta cho tường tận.
Lúc này, Tống Tấn Thành cuối cùng cũng lên tiếng sau một lúc trầm mặc: “Bình an về nhà là tốt.” Tống Tấn Thành đứng dậy, tươi cười nói: “May mà chú không sao, tới đây, trước hết vào trong đã, mấy anh đón gió tẩy trần cho chú.”
Tống Ngọc Chương gật đầu nhẹ nhàng, trước sau như một trầm mặc ít nói.
Lần đầu tiên hắn làm “cậu”, bụng dạ đầy mưu hèn kế bẩn, nếu không giả vờ dửng dưng một xíu, hắn sợ mình nhịn không nổi mà cười lên.
Chắc chắn đây là lần được hời nhất trong sự nghiệp lừa đảo của hắn, cũng là lần dễ ăn nhất!
Tống Tấn Thành tiến tới có vẻ muốn dìu hắn, nhưng cánh tay đặt lên bả vai hắn lại có vẻ như muốn tóm lấy nó, lưỡng lự một phen rồi làm bộ cho có: “Vào rồi nói, rượu ngon món ngon đều chuẩn bị sẵn rồi.”
Tống Ngọc Chương nói một tiếng cảm ơn, ngược lại Tống Minh Chiêu chẳng câu nệ, ôm bả vai của hắn một lúc: “Đầu bếp trong nhà cũng không biết chú quen ăn cái gì, mỗi ngày ở Anh chú ăn gì thế….”
Hai cậu em út có vẻ thắm tình anh em đi trước vào nhà ăn rồi.
Tống Tấn Thành nhìn bọn họ đi xa, tay cũng dần buông thõng, bện lại sau lưng, xoay người nói với Tống Nghiệp Khang đang phải chịu cơn sốc: “Đi thôi.”
Tống Nghiệp Khang đang cứng người cầm chén trà: “Anh cả.”
“Ừ?”
“Em hoa mắt rồi sao?”
Tống Tấn Thành cũng không đáp lại, sau hồi lâu gã mới nói: “Không đâu.”
Tống Nghiệp Khang ngồi một chốc nữa mới buông chén trà xuống, hắn đẩy mắt kính rồi đi đến bên cạnh Tống Tấn Thành, hai anh em nhìn nhau, lần này đến gần, Tống Nghiệp Khang từ trong ánh mắt của anh cả hắn đã nhìn thấy rõ rành rành một ý tứ —- thật là đẹp!. Trờ u𝒎 𝘵ru𝒎 hu𝘆ền 𝘵rù𝒎 ﹟ 𝘵rù𝒎𝘵ru𝘆ện.𝗩N ﹟
Nhà họ Tống có bốn cậu quý tử, mỗi cậu đều anh tuấn đẹp đẽ, chẳng ai tội tình cái mặt đẹp của mình, Tống Tấn Thành kết hôn rồi bên ngoài còn có hai cái biệt thự, một nam một nữ vẹn tròn một chữ “tốt”*, Tống Nghiệp Khang sắp đính hôn mà còn say mê lăng xê minh tinh điện ảnh, Tống Tề Viễn chưa kết hôn đam mê văn hoá truyền thống, yêu đào kép tha thiết vô cùng, còn Tống Minh Chiêu thì không ngừng yêu đương với bạn học, trong bốn cậu, hai cậu đằng trước chẳng nề hà nam nữ, ngược lại hai cậu sau nước sông không phạm nước giếng, chỉ yêu văn và thị, suy cho cùng thì nếp nhà họ Tống vẫn chĩa hướng gió về phía đàn ông nhiều hơn.
*nữ (女)+ nam (子)=tốt (好)
Cho dù là anh em, thế nhưng là anh em hai mươi năm không gặp thì cũng chỉ được cái mã, có thể coi như cùng cấp độ với một người xa lạ.
Hơn thế nữa, nhan sắc đầy tính va chạm của Tống Ngọc Chương đột kích bọn hắn, bọn hắn chưa kịp trang bị, trong nhất thời sao có thể đối phó, âm mưu toan tính đều bị dạt sang một bên, tâm trí chỉ còn dư lại đúng ba chữ: thật là đẹp!
Chẳng phải xinh đẹp dịu dàng, cũng chẳng phải nét đẹp mạnh mẽ cường tráng, vừa khéo ở giữa hai loại này, ti tỉ ti ti thành ngữ mặt ngọc mày ngài phong lưu phóng khoáng phong độ vô địch phong tư long phượng đều có thể gán lên người cậu ta không chút điêu toa.
Đẹp dữ dằn.
Tống Tấn Thành toát mồ hôi hột, chẳng ngờ thế gian này còn có một nhan sắc khiến con người ta khiếp sợ.
“Sao anh cả còn chưa đến nữa?”
Tống Minh Chiêu không câu nệ ngồi xuống trước, chỉ cho Tống Ngọc Chương ngồi đối diện anh ta: “Chú ngồi đây, anh ba chẳng biết chạy đi đâu rồi, đừng nói là sấn tới chỗ Bé Ngọc Tiên rồi nha?” Câu này là anh ta nói với người hầu ở phía sau, người hầu là một bé hầu gái thanh tú, xấu hổ đáp: “Con thưa cậu tư, con cũng không biết.”
“Sao hôm nay nói nhỏ vậy, bị muỗi đốt à?” Tống Minh Chiêu cười mỉm chi.
Bé hầu gái lắc đầu, cái mặt đỏ rực.
Tống Minh Chiêu bĩu môi, cả đường anh ta dẫn Tống Ngọc Chương, mấy đứa hầu gái đều một cái bộ này, đào hoa e ấp ánh nhìn loạn bay, anh ta ngồi xuống đối diện Tống Ngọc Chương, nói: “Chú coi, bị chú làm cho mê muội tới mức nào rồi.”
Tống Tấn Thành đang cùng Tống Nghiệp Khang tiến vào phòng ăn, nghe được câu này của Tống Minh Chiêu, bước chân bất giác ngừng lại.
Tống Ngọc Chương vẫn mỉm cười tao nhã như cũ, chẳng qua ý xấu trong bụng hắn đã sôi ùng ục, sôi trào bong bóng, họ Tống còn giàu hơn trong tưởng tượng của hắn, trong mắt hắn như một miếng bánh thật to, khiến hắn chẳng biết nên xuống miệng từ đâu, nước miếng trông như muốn chảy đầm đìa ra khỏi miệng hắn.
“Bảo nhà bếp đem đồ ăn lên.”
Tống Tấn Thành hạ giọng nói một câu, người hầu lập tức chạy đi.
Tống Tấn Thành mắt liếc đến chỗ ngồi bên cạnh Tống Ngọc Chương, Tống Ngọc Chương rất biết điều mà đứng dậy, kính cẩn nghiêng mình thưa một tiếng: “Anh cả.”
Yết hầu Tống Tấn Thành lăn lộn, “ừ” một tiếng: “Chú ngồi đi.”
Tống Nghiệp Khang lẳng lặng ngồi xuống chỗ của mình, cúi đầu không nói một lời như đang mất hồn.
Tống Minh Chiêu rất là khó hiểu vì sao hai anh lớn không làm khó dễ nó, thầm nghĩ: “Chuyện gì thế này, chẳng lẽ bọn họ sợ đứa con hoang này thật hay sao?
– ——————-
Tóm tắt chương: bị sốc visual của kẻ-là-ai-mà-ai-cũng-biết