Chương 1: Tên trộm
Phó Miện làm ăn trộm mà như muốn băng qua con phố, gã đã từng làm cậu ấm mười tám năm, đi đường luôn ưỡn ngực chẳng coi ai ra gì, tôi tớ kè kè bên cạnh, huênh hoang cả một đội ngũ, mà giờ đây tên trộm là gã trơ trọi, rón ra rón rén.
Một tên trộm chuyên đột nhập nhà người khác.
Phó Miện sợ có người theo dõi, lại có tật giật mình, đi đứng càng thêm cẩn thận, khăn choàng kín đầu gã, ở trên đường cái mà tì vào chân tường leo lên.
Người qua đường đi ngang thấy bộ dạng này của gã, không khỏi la to có ăn trộm, nhao nhao giữ chặt túi tiền tránh xa.
Phó Miện cúi gằm mặt chạy thật xa, lòng một mực lo lắng có kẻ đuổi theo, còn đi đường vòng mấy lần, một đường cứ như ưng như sói mà canh chừng, còn bo bo giữ một cái hộp nhỏ, quả tim trong lồng ngực gã đều như muốn rơi theo cái hộp nhỏ bị khoá này.
Cuối cùng cũng đến quán trọ, Phó Miện cúi gằm mặt lên lầu, lê lết đến phòng bên trong nhất tầng 3, gã đẩy cửa vào, tháo khăn vứt sang một bên, ổn định nhịp thở mới bước lại gần, hít sâu một hơi, thong thả nói: “Trúc Thanh?”
Trong phòng chẳng ai đáp lại gã.
Phó Miện dần dà xanh mặt, bộ dạng gã bẩm sinh là một quý công tử trắng trẻo xinh đẹp, lúc này mặt mày gã trắng nhợt, rất có cảm giác người đẹp hoảng hốt.
“Trúc Thanh.”
Gã càng đi vào càng cảm thấy nhũn chân.
Trúc Diệp Thanh đi rồi? Y chờ không nổi nữa, bỏ rơi gã rồi đi?
Phó Miện càng nghĩ càng thấy sợ, vén rèm trong phòng lên, nhìn thấy cái người đang nửa ngồi trên giường hút thuốc mà vừa hoảng vừa vui lại vừa giận, cứ như muốn khóc đến nơi, “Trúc Diệp Thanh! Sao huynh lại nằm ở đây!”
Gã nhăn mũi, mang theo cái điệu khó chịu hờn dỗi, đôi hàng mi dài lóng lánh chút nước, đúng là muốn khóc rồi.
Gã từ nhỏ đã là một đại thiếu gia được nâng niu trên tay, chịu chút thiệt thòi là trưng ra dáng vẻ người gặp người thương, đổi lại ngày thường thì lúc này kẻ hầu người hạ trong nhà đã bị bắt đền xếp hàng dỗ dành gã, mà người tình cậu cả đây lại tỉnh bơ, cái chân dài của y duỗi ra rồi vắt lên mép giường, miệng ngậm thuốc, mấy ngón tay thon dài đang xoa hai quân mạt chược bằng ngọc màu trắng, mỉm cười trước Phó Miện đang chực khóc.
Phó Miện đang chướng khí, nhưng được thấy Trúc Diệp Thanh cười, chướng khí bỗng hoá thành không khí.
Ba tháng trước, lần đầu Phó Miện gặp được Trúc Diệp Thanh còn choáng váng hơn, ngàn lần không liệu được trên đời này có người có tướng mạo xuất chúng đẹp đẽ như này, gã xưa nay kiêu căng, tự khoe mẽ tài mạo song toàn, nhất thời có chút ấm ức, muốn tường tận soi mói bắt bẻ khuyết điểm trên mặt y.
Gã thói lề bới móc, liền tìm ra rất nhiều khuyết điểm, tỉ như sống mũi quá cao, hốc mắt quá sâu, môi quá mỏng, hai gò má dường như hơi hóp, mà đương lúc gã đang vạch lá tìm sâu, Diệp Trúc Thanh hình như đang nhìn lén gã, từ xa xa mà nhìn theo hướng gã chực lủi nấp mà cười.
Nụ cười kia nồng nhiệt, như mũi tên đâm thẳng qua gã, chốc lát ba hồn bảy vía Phó Miện bay đi đâu mất, giờ gã mới nhận ra, sống mũi cao thẳng, hốc mắt hơi lõm, môi mỏng nơi đôi gò má hơi hóp như thể càng bù trừ lẫn nhau, càng đẹp, cả thảy những chỗ không hoàn mĩ kia mới càng quyến rũ khác thường.
Lúc này đây, cái gương mặt hấp dẫn ấy lại đang nhìn gã mà cười.
Đại thiếu gia cả người kích động bỗng chốc hoá thành dải lụa đào mềm mại phất phơ bên người y, nũng nịu: “Huynh cũng không đáp một tiếng, hại người ta sợ muốn chết.”
“Sợ cái gì?” một quân Nhất Sách (1), một quân Hồng Trung (2) xoay lạch cạch trong tay Trúc Diệp Thanh, y mỉm cười “Sợ ta rời đi bỏ em một mình à?”
“Không được nói vậy—”
Phó Miện hoảng hốt, lời lẽ kiểu này không thể nào lọt vào tai gã, gã ôm chầm lấy Trúc Diệp Thanh: “Chúng ta đã cùng hẹn ước rồi, sống chết phải chung một chỗ, không ai được phép tách chúng ta ra.”
Gã ôm chặt muốn chết, quả thật cực kì khiếp đảm.
Bỏ nhà đi bụi, càng đáng sợ hơn nữa là bỏ nhà theo trai, nếu trở lại ba tháng trước, Phó Miện thà tẩn chết chính mình còn hơn là đi làm việc không biết xấu hổ như thế này.
Nhưng gã đã điên tình hết thuốc chữa với tên lái buôn họ Diệp rồi.
Cho dù Diệp Trúc Thanh một mực tránh gã, gã vẫn mặt dạn mày dày chạy tới quán trọ tỏ tình với y, thậm chí bằng lòng nằm dưới thân Trúc Diệp Thanh để đổi lấy tình yêu của y.
Trúc Diệp Thanh rút một tay ra, ném mạt chược đi, đổi thành ôm vai Phó Miện.
Y cao hơn Phó Miện một chút, hằng năm buôn bán bên ngoài, giơ tay nhấc chân luôn tự nhiên phóng khoáng, không giống như cục vàng cục bạc Phó Miện, cả người đều là một điệu ẻo lả.
Phó Miện ngẩng đầu, ánh mắt ý tứ.
Diệp Trúc Thanh đăm đắm nhìn gã, cười như có như không, tựa như đi guốc trong bụng gã, lại như cố ý không hiểu.
Phó Miện vừa giận vừa yêu, lấy đi thuốc lá trong miệng y, ngửa đầu hôn lên môi y, lầu bầu: “Huynh hư hỏng chết đi được.”
“Một chốc thì sợ muốn chết, chốc thì hư hỏng muốn chết,” Trúc Diệp Thanh cười nhạt, “Nào có dễ chết đến thế?”
“Hừ, huynh chính là tên xấu xa, là dằm trong tim của ta.”
Nụ cười bên môi Trúc Diệp Thanh vụt tắt, “Thấy em lo cho ta như vậy, ta quả thực rất vui.”
Gương mặt kia của y, lúc cười thì quyến rũ, lúc không cười thì rung động lòng người, Phó Miện chết vì y cũng đáng giá, kìm lòng không đậu mà cắn nhẹ môi y, “Trúc Thanh….”
Trúc Diệp Thanh mặc cho gã y như chim non đòi ăn, vừa hôn vừa liếm y, xong một lúc, y lạnh nhạt, không chút lưu tình mà kéo Phó Miện ra, lắc đầu nhè nhẹ, “Giờ không phải lúc, A Miện.”
Phó Miện tự nhủ mình thật ti tiện, người đã giao đến miệng còn không cần, ngoài mặt lại tỏ vẻ hiểu chuyện: “Ta biết mà, chờ chúng ta tới Diệp Thành, kết hôn rồi bàn tiếp.”
Trúc Diệp Thanh xoa đầu gã, thở dài nói: “A Miện, em thương ta như vậy, ta nhất định phải quý trọng em.”
Lời này Phó Miện đã nghe nhiều rồi, vậy nên ngọt ngào cũng từ từ biến thành oán giận.
Gã thực muốn nói ta không cần huynh quý trọng, thì chính là bị huynh ngược đãi ư?
Gã thốt không ra lời.
Trúc Diệp Thanh là quân tử lịch thiệp, bằng lòng dẫn gã bỏ trốn đã không dễ dàng, y còn nói sẽ kết hôn với gã, đường đường chính chính cưới gã làm vợ, Phó Miện còn lo lắng gia đình y sẽ không chấp thuận, nhưng Trúc Diệp Thanh nói rằng nhà y ngoài y ra thì chẳng còn ai khác.
Cái chí làm trai quyết liệt kia khiến Phó Miện chết mê chết mệt.
Trúc Diệp Thanh yêu gã, quý trọng gã.
Ngày còn dài, gã còn thời gian để khiến Trúc Diệp Thanh “xử” gã.
Phó Miện lén cười trong lòng Trúc Diệp Thanh, gã cười một hồi mới nhớ tới chính sự, cẩn thận từng li từng tí lấy cái hộp bị khoá trong ngực ra, “Trúc Thanh, ta đem tương lai của chúng ta tới rồi.”
Trúc Diệp Thanh liếc qua cái hộp gỗ, khẽ cau mày, “Đây là cái gì?”
“Huynh không cần quan tâm,” Phó Miện khư khư đồ trong ngực, “Tóm lại có nó rồi, chúng ta đến đâu cũng không cần lo sợ.”
“Em trộm tiền từ nhà nào?”
“Mới không phải!”
Vàng bạc quá nặng nên không tiện, tiền đô bây giờ lại không dễ kiếm, cứ cho là đem lên, có thể đem lên được bao nhiêu? Đương nhiên là đem đồ có thể kiếm chác được rồi.
Gã là cậu cả nhà họ Phó, sao có thể tay trắng bỏ trốn theo Trúc Diệp Thanh, sau này phải dựa vào Trúc Diệp Thanh nuôi gã ư?
Gã mới không cần.
Gã không những muốn Trúc Diệp Thanh yêu gã, mà còn muốn y tôn trọng gã.
“Ta đem theo phương thuốc nhà ta rồi,” Phó Miện không nhịn nổi, nói cho người yêu hành động vĩ đại của mình, “có bài thuốc bí truyền độc nhất vô nhị này, tới khi ta khởi nghiệp ở Diệp thành, nhất định có thể làm nên nghiệp lớn.’
Ấn đường Trúc Diệp Thanh không rộng, y nghiêm khắc nói:”Không được, A Miện, phương thuốc này vô giá, càng không nói đến việc nó là bài thuốc bí truyền của gia tộc, giả sử em dùng nó để gây dựng sự nghiệp, em phải ăn nói thế nào với cha mẹ đây?”
“Sợ gì chứ.”
Lông mày Phó Miện dài, gương mặt xinh như hoa kia vênh váo hung hăng, “Diệp thành cách nơi này vạn dặm, không ảnh hưởng tới đâu.”
“Như thế không được, A Miện, ta nuôi nổi em.”
“Ta không cần huynh nuôi.”
Phó Miện bĩu môi, “Ta không phải đàn bà con gái.”
Trúc Diệp Thanh cười cười, dịu dàng đáp: “Chuyện này liên quan gì đến việc em là nam hay nữ.”
“Ta không quan tâm,” tay Phó Miện nắm chặt cái hộp, ngẩng đầu đáp chắc nịch, “Huynh đừng có xem ta như đàn bà trong nhà, ta cũng chẳng phải tên trai bao dựa dẫm huynh mấy.”
Trúc Diệp Thanh vân vê mặt của gã, thơm nhẹ lên môi gã, “Em yên tâm, ta biết em là đàn ông có chí khí.”
“Huynh biết là được…” Phó Miện dè dặt ngại ngùng, thầm nghĩ gã có chí đấy, nhưng gã suốt ngày cả nghĩ khi nào khiến Trúc Diệp Thanh “xử” gã, mơ mộng hão huyền, cái chí này thực sự đớn hèn mà.
Hai người họ đã mua sớm vé tàu chuyến nửa đêm rồi, nên trước tiên nghỉ ngơi dưỡng sức ở quán trọ, Trúc Diệp Thanh ra mặt gọi một bàn tiệc rượu, Phó Miện tâm tình khẩn trương nên ăn không vô, ngược lại Trúc Diệp Thanh ăn rất ung dung, có vẻ đúng gu y, lại bị Phó Miện trách móc “vô lương tâm”.
Trúc Diệp Thanh cười đáp: “Chúng ta sắp sống một cuộc đời mới rồi, tâm tình ta rất tốt, đương nhiên có khẩu vị.”
Phó Miện vui không nổi, tim đập thình thịch, luôn cảm thấy chuyện xấu sắp ập đến, một mực uống rượu, tửu lượng của gã thường thường, rượu hôm nay rất nồng, gã uống mấy ly đã muốn đứng dậy, lại cảm thấy chân mềm nhũn, gã vươn tay ra, nói: “Trúc Thanh, đầu ta choáng quá…”
Cánh tay bị người kéo lấy, Phó Miện ngã lên lồng ngực rắn chắc mà đàn hồi, ngửi lấy hương vị thanh nhã trên người Trúc Diệp Thanh, một khắc say mê, nói ra lời thật lòng mà bình thường không dám nói, “Trúc Thanh, ta xin huynh xử ta đi mà…”
Trúc Diệp Thanh hình như cười rồi.
Phó Miện nghe tiếng cười bên tai, tựa như đáp ứng gã, sau đó gã được bế lên cao, càng cảm thấy bản thân như nằm trên mây vậy.
Trúc Diệp Thanh đặt người lên giường, dịu dàng tha thiết nhìn chăm chú gương mặt đỏ ửng vì say rượu như chết của Phó Miện.
Bộ dáng say rượu của cậu cả vàng ngọc thật ngây thơ, càng nhìn càng thích.
Cái đồ rẻ mạt đáng yêu.
Trúc Diệp Thanh khá tiếc nuối mà hôn hôn lên môi Phó Miện, đại thiếu gia nửa tỉnh nửa mơ đáp lại, hiển nhiên trong mơ cũng không cách nào quên được tình lang.
Trong mơ Phó Miện hôn môi đá lưỡi với Trúc Diệp Thanh cực kì sống động, đúng lúc muốn tiến thêm bước nữa, sau đầu nặng trĩu, cứ như muốn rơi xuống sông, gã ngay tức thời mở mắt, thức tỉnh sau cơn ác mộng, tỉnh liền phát hiện trời nắng to, đã là ban ngày, chết rồi! Gã vội la lớn: “Trúc Thanh!”
Xốc chăn lên tìm người, Phó Miện mới nhận ra trên người gã không biết vì sao không mặc quần áo, nhìn lướt một vòng không tìm thấy đồ, gã cũng chẳng buồn để ý nữa, đã quá giờ lên tàu rồi!
“Trúc Thanh,” Phó Miện hoảng khóc rồi, gã lao xuống giường chạy ra ngoài, hét lớn, “Sao huynh không gọi ta, giờ này giờ nào rồi, tàu đi rồi, chúng ta phải làm sao, huynh đúng là, huynh doạ ta chết khiếp rồi…”
Trong phòng không ai trả lời gã.
Phó Miện khóc thật rồi, đến giờ này rồi, Trúc Diệp Thanh còn muốn chơi đùa gã!
Gã vừa đi ra ngoài, vừa tức giận nghĩ trận này gã phải khiến Trúc Diệp Thanh tốn sức dỗ gã, gã mới nguyện ý tha thứ!
Gã ra đến gian ngoài, vẫn không tìm thấy bóng dáng của Trúc Diệp Thanh.
Một bàn tiệc rượu ở gian ngoài vẫn chưa dọn, cơm thừa canh cặn toả ra mùi đồ ăn để qua đêm, chỉ có hai chén rượu còn dễ coi, một trong hai chén còn kê lên hai chiếc vé tàu thảm thương không người lấy.
Trên bến tàu xa ba mươi dặm, một người đàn ông trên đầu đội nón, mặc âu phục chỉn chu, chỉ lộ ra ngoài nửa khuôn mặt, từ chóp mũi đến hạt môi (3) là một đường nét mượt mà*, áo sơ mi trắng phau lộ ra một đoạn ở cổ tay áo vest màu xám khói, giữa nơi giao nhau với găng tay da màu đen lộ ra chút màu sắc của da thịt, trơn bóng lại càng thêm sáng loáng.
“Bên trong cái hộp, thực sự là bài thuốc….”
“Ông chủ Đường, ban đầu chúng ta đã nói rõ rồi, tôi chỉ chuyên tâm lấy hộp gỗ cho ông.”
“Cậu yên tâm, Đường Cẩn ta không phải kẻ nói không giữ lời.”
Chi phiếu đựng đầy ắp trong một rương vali không bắt mắt cho lắm, người đàn ông muốn nhấc vali để lên tàu, Đường Cẩn lại gọi hắn.
Sắc mặt Đường Cẩn có chút lưỡng lự, y nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng lộ ra dưới vành nón, nhẹ giọng nói, “Cậu cứ thế mà đi à?”
“Tôi đoán A Miện không muốn thấy tôi nữa đâu.”
“Lẽ nào cậu thật sự….”
“Ông chủ Đường, cáo từ.”
Mắt thấy người đối diện muốn đi, Đường Cẩn không nhịn được hướng về phía trước, y hỏi: “Có thể cho ta biết tên thật của cậu được không?”
Người đàn ông ngừng một thoáng, trầm giọng đáp: “Đông thành Mã Thị”.
Được rồi, đủ rồi, tương lai còn dài, Đường Cẩn biết hắn muốn đi Đông thành, đợi y thanh lý xong nhà họ Phó, y sẽ đi tìm hắn, Phó Miện là cái thá gì.
“Hẹn gặp lại, cậu Mã.”
Cậu Mã dần khuất bóng khỏi nhà ông chủ Đường — hắn tiện tay cởi mũ, trút áo vest, lấy từ trong túi áo ra ngoài cặp kính mắt màu trà treo lên sống mũi, đi vòng qua dòng người Đông thành, tại Hải Châu đứng chờ trước tàu, mua trước (4) một vé lên tàu, sau khi lên tàu lại tiêu tiền đổi khoang hạng nhất.
Nhân viên tạp vụ trên thuyền niềm nở nói: “Quý ngài thật là may mắn, trên thuyền còn thừa đúng một gian, để tôi giúp ngài xách hành lý.”
Người đàn ông đang xách hành lý trong tay cuối đầu nhìn thoáng qua bên cạnh, “Không cần.”
Hắn đưa cho nhân viên tạp vụ một tờ tiền, bảo gã gọi một chai rượu ngon, tiền còn dư thì boa cho gã.
“Vâng ạ, xin hỏi quý danh của ngài là?”
Ngón tay hắn đẩy đẩy kính mắt, hắn đẩy cửa vào phòng, ngoái đầu lại cười nhạt, gã tạp vụ bị nụ cười này làm loá mắt, gã có cảm giác đột ngột bị đánh úp cho đầu váng mắt hoa.
“Ta họ Tống.”
———————————————————————-
Chú thích:
(1): Nhất Sách, gốc 幺鸡: trong mạt chược, quân Nhất Sách được biểu thị bằng con chim sẻ.
(2): Hồng Trung, gốc 红中: một quân bài trong mạt chược
(3) Hạt môi: 唇珠, cái này giống tỷ tỷ douyin hay makeup, đại loại là hạt chính giữa môi trên
(4) gốc là 截胡 (zit wu), một khái niệm trong mạt chược, hồ bài: ý chỉ người giành làm trước việc gì đó.
*gốc là 流畅的线 (fluid movement): chỉ những đường nét uyển chuyển