Chương 427 - Quyết định rời đi
- Trang Chủ
- Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con - Minh Châu Hoàn (full)
- Chương 427 - Quyết định rời đi
Mọi chuyện ở thành phố A chuyện đều đã kết thúc: Một thời gian dài sau đó, Mạnh Thiệu Đình và Phó Tĩnh Tri chia nhau đi bái lạy cha mẹ của mình, rồi quyết định rời đi.
Quyết định này được đưa ra hết sức khó khăn, bởi vì Tịnh Viên vẫn còn ở nơi này, nhưng tới phút cuối cùng hai người vẫn đưa ra quyết định, sẽ mãi mãi rời khỏi thành phố này. Bởi nơi đây đã lưu giữ quá nhiều bất hạnh, quá nhiều chuyện không vui vẻ, quá nhiều thương tâm.
Tĩnh Viên chính là nơi quy tụ tất cả mọi điều thiêng liêng trong trái tim của cô, là gia đình tinh thần của cô, suốt cả đời này cô cũng không thể nào dứt bỏ hay ngừng nhớ về nó. Nhưng từ nay về sau, cô đã có một người đàn ông khác, người ấy đã cho cô một mái nhà, một nơi để cô dừng chân, một bến đậu để cô có thể được an tâm vĩnh viễn. Nơi nào có anh, chẳng lẽ nơi đó không phải là Tĩnh Viên của cô hay sao?
Chỉ có điều, cuối cùng hai người bọn họ cũng đã được viên mãn, nhưng lại cũng có không ít tiếc nuối giờ đây phải để lại ở chỗ này.
Bình Bình đã định cư ở châu Úc, thề rằng đời này vĩnh viễn cũng sẽ không trở về nữa. Tĩnh Tri biết, chuyện tình cảm với An Thành đã để lại cho cô sự tổn thương thấu tim, mà hơn hết, bởi vì do chính sai lầm nhất thời của bản thân mà cô không còn mặt mũi nào để tiếp tục nhìn thấy hai người bọn họ nữa. Nhưng Tĩnh Tri cũng chưa từng hận cô, chẳng qua chính bản thân Bình Bình không tự vượt qua nổi cửa ải kia…
Một tuần trước khi rời đi, Triển Thanh Thu đã hẹn Tĩnh Tri ra ngoài uống trà. Hai người ngồi uống trà trên tầng lầu của quán trà mới xây ở ven bờ sông, cửa sổ đối diện với sông được dùng một cây gậy trúc chống vào hé mở thành một khe nho nhỏ. Cũng nhờ vậy mà chút gió lạnh nhè nhẹ lãng đãng bay vào, khiến trong phòng ngập tràn hơi ấm của mùa xuân, chút không khí mới mẻ ấy lúc này cực quý giá
Chè xanh Lục An loại thượng hạng bắt đầu được rót vòng quanh vào trong chiếc ly sứ có màu men xanh giống như lá sen. Hai người ngồi đối diện với nhau, chậm rãi nâng ly trà lên, nhưng hồi lâu vẫn chưa ai nói năng gì.
Có lẽ sau lần từ biệt này, cũng bởi non nước cách trở xa xôi nên để hai người có thể gặp nhau cũng không phải chuyện dễ dàng.
Qua một thời gian kết giao với nhau, tình nghĩa giữa hai người bọn họ mặc dù chưa đến mức khắc cốt ghi tâm, nhưng trong đó đã có sự thấu hiểu lẫn nhau không cần phải nói ra.
Họ cùng có xuất thân là tiểu thư nhà giàu giống nhau, chỉ có điều một người là thiên kim tiểu thư quang minh chính đại, một người là con gái riêng không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Nhưng cuối cùng, cũng chung một kết quả, nhà họ Triển bị phá sản, Thanh Thu buộc phải cầu xin sự giúp đỡ của Thẩm Bắc Thành, nhưng đến phút cuối cùng, vẫn không giữ được nhà họ Triển.
Nhà họ Phó gặp nạn, Tĩnh Tri được gả cho nhà họ Mạnh tìm kiếm chỗ dựa, nhưng cuối cùng, nhà họ Phó cũng sụp đổ. Khởi đầu thì có khác nhau, nhưng kết thúc lại giống nhau. Chỉ cần chút duyên kỳ ngộ giống nhau này, mà giữa các cô có sự ăn ý hơn với Tương Tư.
“Sau khi đi Pennsylvania, cậu xác định thật sự sẽ không quay trở về nữa sao?” Trong lúc ly trà còn đang lả lướt tỏa hương, Tĩnh Tri hớp một ngụm, rốt cục cô không nhịn nổi nữa nhẹ nhàng lên tiếng hỏi thăm.
Ánh mắt của Thanh Thu có chút ngẩn ngơ. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này nước sông chảy qua trước mắt đã nhuốm một màu vàng, Cô có cảm giác giờ phút này trái tim của mình, cũng giống như xoáy nước kia vậy, đến tột cùng cô cũng không biết bây giờ mình nên làm cái gì, chỉ biết đi lên phía trước một cách mờ mịt, nhưng ở phía trước có cái gì? Cô thật sự không biết.
“Làm sao mà phải quay trở về?” Thanh Thu chậm rãi cười: “Nơi này đã lưu giữ quá nhiều chuyện không vui, mình cũng không muốn trở về nữa, chẳng có gì để mình phải lưu luyến, thành phố này chẳng qua cũng bình thường như nghìn vạn những thành phố bình thường khác mà thôi.”
“Tóm lại, chính bản thân cậu phải tự lựa chọn thôi, nhưng nhất định phải suy nghĩ cho thật kỹ lưỡng, rõ ràng đã. Cuộc đời này, có rất nhiều cám dỗ, cũng rất nhiều lựa chọn, nhưng chỉ cần biết rằng, rốt cuộc cái mình muốn là gì, sau đó kiên quyết vượt qua thì nhất định sẽ hạnh phúc! Thanh Thu, mình mất gần mười năm mới hiểu ra được điều này, mình không muốn cậu lại dẫm lên vết xe đổ ấy nữa.”
Tay Thanh Thu đang cầm ly trà chợt thoáng cứng đờ, cô trở nên trầm mặc. Hơi nước nhàn nhạt bốc lên ở giữa hai người, thoắt cái làm họ chợt không nhìn rõ biểu cảm trên mặt của nhau nữa.
“Cảm ơn cậu Tĩnh Tri, mình nghĩ, mình hiểu được cái mà bản thân mình rất muốn kia là gì. Chẳng hạn như ban đầu, mình một lòng muốn đến Pennsylvania để học đại học, nhưng cuối cùng, ngay cả việc học đại học mình cũng không thể thuận lợi học cho xong được, nhưng giờ đây, chẳng phải là mình đang thực hiện giấc mơ này hay sao? Cuộc sống sẽ có rất nhiều khúc quanh, nhìn tưởng như không thể đến được nơi mình muốn đến, nhưng tóm lại, mình vẫn phải có hi vọng.”
Thanh Thu uống sạch ly trà, rồi nói một hơi.
Sắc trời đã hơi tối hơn, tựa hồ tuyết lại sắp bắt đầu rơi xuống rồi. Tĩnh Tri đưa tay đóng cửa sổ lại, mới tiếp tục nói: “Cậu nói rất đúng, cuộc sống chung quy không phải chỉ có tuyệt cảnh, hiện giờ cậu vẫn có hi vọng, mình cũng có hi vọng, chỉ mong sao cho Tương Tư, cũng có thể có được hạnh phúc. Chúng ta cũng đi cả, chi còn lại có một mình cô ấy ở chỗ này, nếu có chuyện gì, ngay cả người để bàn bạc cũng không có…”
Thanh Thu nghe Tĩnh Tri nhắc tới Tương Tư, sắc mặt liền thoáng hiện vẻ khác lạ. Cô đầu tựa như đang muốn cân nhắc trong chốc lát, cuối cùng cô không nhịn được nữa, mở miệng nói: “Tĩnh Tri, cậu không nghe nói sao, Hà Dĩ Kiệt sắp kết hôn!”
Tĩnh Tri ngẩn ra, chợt nói: “A, đây là chuyện tốt mà, kết hôn với Tương Tư hay sao?”
Lời nói vừa thốt ra khỏi miệng, cô cũng đã kịp phản ứng lại, ý cười trên mặt từng chút trở nên cứng đờ: “Anh ta… kết hôn với ai vậy?”
Bên ngoài cửa sổ, bầu trời dường như đã lập tức trở nên tối đen, tất cả đền ở trong phòng đều được bật sáng lên. Ánh sáng từ những chiếc đèn lồng hình bát giác hắt lên mặt người thành màu hồng hồng, nhìn rất đẹp mắt.
Ngón tay của Thanh Thu chợt siết chặt lại, lông mày cũng nhíu lại thật chặc: “Nghe nói là một hồng quý thiên kim (tiểu thư quân nhân).”
Tĩnh Tri trầm mặc không nói gì, chuyện này rất rõ ràng, Hà Dĩ Kiệt muốn leo cao mà Tương Tư lại không có gì cả, đã vậy còn cõng trên lưng tiếng xấu của cha mẹ, anh ta mà ở cùng với Tương Tư, tương lai tiền đồ chỉ còn là vọng tưởng!
“Vậy Tương Tư phải làm thế nào đây? Anh ta sắp kết hôn, nhân tiện đuổi Tương Tư đi luôn, có thể để mình đưa cô ấy ra khỏi nước, hoặc là để cô ấy đi theo cậu, được không?”
Tĩnh Tri kích động, đôi tay níu lấy khăn trải bàn ngữ điệu nói chuyện cũng trở nên dồn dập.
Thanh Thu lắc đầu một cái, cười khổ; “Mình đã liên lạc với cô ấy nhưng không được.”
“Rốt cuộc Hà Dĩ Kiệt kia muốn làm gì vậy chứ? Anh ta đã không kết hôn với Tương Tư, chẳng lẽ lại muốn để cho Tương Tư làm một tình nhân? Sao anh ta lại có thể ích kỷ như vậy chứ? Dạng người này mà được coi là người đàn ông hay sao?”
“Tĩnh Tri, cậu không biết đâu… gia đình của Tương Tư và gia đình của Hà Dĩ Kiệt là kẻ thù truyền kiếp đó.”
Thanh Thu nói xong câu đó, Tĩnh Tri chợt thấy tỉnh táo, cô biết kiểu quan hệ cùng với mùi vị của cuộc sống chung này. Giống như ngày trước cô vẫn cho rằng Mạnh Thiệu Đình đều biết mọi chuyện xảy ra, nhưng vẫn trơ mắt nhìn bộ dáng nhà họ Phó như vậy, nhìn ba ba qua đời cô cũng đã hận anh tới tận xương…
Không trách được Hà Dĩ Kiệt lại đối xử với Tương Tư như vậy, không trách được, anh ta hoàn toàn không coi cô ấy là con người, nhìn thế nào cũng nhận thấy rõ là anh ta đang hành hạ Tương Tư!
Nhưng dạo trước khi Tương Tư đi dạy học, có chuyện xảy ra, chẳng phải Hà Dĩ Kiệt cũng không quản ngàn dặm xa xôi chạy đến nơi ấy để cứu cô ấy về đó sao? Khi đó Thiệu Đình còn nói hai người bọn họ rất tốt, thế nào mà… Thế nào đột nhiên lại trở thành như vậy?
“Tương Tư phải làm sao đây?” Tĩnh Tri cảm thấy khổ sở mà không thể nói ra được, cô gái nhỏ nhắn đáng yêu đó lúc nào cũng gọi cô, chị Tĩnh Tri ơi, chị Tĩnh Tri này nghe giòn tan, nhưng đến bây giờ lại giống như một đóa hoa sớm khô héo, không còn một chút sức sống, nếu như cô ấy đứng ở nơi đó, nếu như cô ấy không nói chuyện, gần như cô ấy cũng sẽ bị người ta bỏ qua sự tồn tại của mình …
Tương Tư đáng thương! Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với cô ấy rồi?
Thanh Thu lắc đầu một cái: “Mình cũng không biết, dù sao đây cũng là tình cảm của cô ấy, chuyện riêng của nàng, làm sao chúng ta có thể tùy tiện nhúng tay vào được đây? Huống chi…”
Thanh Thu gượng cười nói: “Hình như Tương Tư đã yêu Hà Dĩ Kiệt, đây mới là vấn đề khó khăn lớn nhất, nếu như cô ấy không yêu anh ta, thì mình đã liều mạng xé rách mặt, bảo Bắc Thành và Thiệu Đình đi tìm Hà Dĩ Kiệt thương thảo, buộc anh ta thả người, nhưng bây giờ, chưa chắc Tương Tư đã chấp nhận chuyện rời đi…”
“Sao con bé này ngu ngốc như vậy chứ nhỉ? Hà Dĩ Kiệt đã sắp cưới người khác rồi mà còn ở lại đây thì biết phải làm sao chứ? Chẳng lẽ lại còn muốn làm tình nhân hoặc làm vợ hai của anh ta hay sao?”
Tĩnh Tri lẩm bẩm mấy câu, cô cảm thấy chuyện đời bây giờ thật sự quá lường gạt con người ta… vì sao Tương Tư lại có thể yêu Hà Dĩ Kiệt kia chứ? Một người đàn ông vừa tàn bạo vừa cay độc kia, cô ấy đã từng dù phải chết cũng muốn trốn đi, mà đến giờ lại không muốn rời đi là vì sao đây?
Thanh Thu trầm mặc hồi lâu, sau đó mới đặt ly trà đã cạn xuống, đứng lên: “Tĩnh Tri, chúng ta trở về thôi, sáng ngày mai chúng mình cùng đi đến gặp Tương Tư, bất kể như thế nào, chúng ta cũng phải đến đó, phải gặp cô ấy bằng được, về tình về lý Hà Dĩ Kiệt cũng không thể ngăn chúng ta được!”
Tĩnh Tri gật đầu một cái, “Được, mình cũng nghĩ như vậy, bất kể như thế nào, trước tiên chúng ta cứ đến đó xem thế nào đã, cũng nói một lời từ biệt với Tương Tư!”
Nhưng ngày hôm sau, các cô đã không thể nói được lời từ biệt với Tương Tư.