Chương 424 - Tất cả đều kết thúc
- Trang Chủ
- Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con - Minh Châu Hoàn (full)
- Chương 424 - Tất cả đều kết thúc
Thẩm Thành Bắc nhìn chiếc xe thể thao trước mặt nghêng ngang rời đi, hai mắt gần như phun ra lửa, từ đầu đến cuối cô không hề nhìn anh một lần, một chút cũng không có!
Triển Thanh Thu, xem ra sau khi đắc ý rời khỏi tôi, cô đã sống những ngày tháng thật sự thuận lợi, được, vậy thì xem hai chúng ta, rốt cuộc là ai là người cười đến cuối cùng!
Lạc Tương đứng một bên, mọi thay đổi trên mặt Thẩm Thành Bắc cô ta đều nhìn thấy, hai bàn tay nhỏ nhắn tinh tế khẽ nắm chặt bên dưới áo khoác. Cô ta sẽ không buông tay, chắc chắn sẽ không buông tay. Nếu lúc trước cô có thể làm cho Thẩm Thành Bắc vì cô mà ly hôn với Thanh Thu, vậy thì hiện tại, cô cũng có thể khiến Thẩm Thành Bắc lại tiếp tục vì cô mà hung hăng làm tổn thương Triển Thanh Thu một lần nữa! Tốt nhất là đuổi ả ta đi thật xa, vĩnh viễn cũng không thể trở lại!
Bọn họ là thanh mai trúc mã từ nhỏ, tại sao nửa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim cướp đi người đàn ông mà mình yêu kia chứ? Làm sao cô có thể cam tâm được chứ? Huống chi, gia đình Triển Thanh Thu kia đã sớm lụn bại, tuy nói cô ta gả cho Thành Bắc, thật ra, chính là đã ngầm bán cô ta cho gia đình họ Thẩm!
Cô ta như vậy mà cũng xứng sao?
Bất giác vẻ mặt của Lạc Tương thoáng chút dữ tợn, vừa đúng lúc bị Tĩnh Tri nhìn thấy. Tĩnh Tri không khỏi cảm thấy chán ghét, khiến Thẩm Bắc Thành cũng bị cô giận lây một chút. Người đàn ông này nhìn vào thì thông minh như vậy, làm sao lại coi trọng một người phụ nữ thế kia cơ chứ? Thủ đoạn của cô ta quá rõ ràng, lẽ nào Thẩm Bắc Thành còn tưởng rằng cô ta chỉ là con thỏ nhỏ hay sao?
Nghĩ vậy, lập tức cô lôi kéo Mạnh Thiệu Đình, trong giọng nói mang đầy sự lạnh nhạt: “Thiệu Đình, chúng ta đi thôi, đừng ở chỗ này quấy rầy người khác.”
Cô nói xong, cũng không thèm nhìn Lạc Tương ở bên cạnh, nhấc chân đi về phía xe đang đỗ, Mạnh Thiệu Đình cuống quít ôm Tiểu Khả đuổi theo, vội vàng đỡ lấy cô. Đến trước xe, anh mở cửa cho cô ngồi vào, lại cài dây an toàn cho cô xong mới đưa Tiểu Khả cho cô, bản thân mình cũng ngồi xuống.
Bọn họ đã đổi tài xế, sau khi Thiệu Hiên nói rõ chuyện của An Thành cho bọn họ nghe, Mạnh Thiệu Đình cũng không nói gì chỉ sắp xếp công việc khác cho An Thành, tạm thời để anh ta ra nước ngoài.
Lạc Tương nhìn thấy hai người trước sau hoàn toàn coi thường mình, trong lòng không khỏi âm thầm sinh hận. Cô ta cắn môi một cái, trong nháy mắt, lại òa khóc như hoa lê đẫm nước mưa, nhào vào trong lồng ngực Thẩm Bắc Thành, cơ thể vặn vẹo uốn tới vặn lui ở trong lồng ngực anh: “Bắc hành… Anh nhìn bọn họ kìa, không có chút lễ phép nào hết. Em đứng ngay ở bên cạnh bọn họ, luôn miệng chào hỏi mà bọn họ cũng không thèm trả lời. Mạnh tiên sinh là người có địa vị có danh tiếng như vậy, tại sao lại tìm được một người phụ nữ như vậy nhỉ? Thật là thiếu dạy dỗ!”
Thẩm Bắc Thành bị cô ta ồn ào làm cho bực mình, không khỏi đưa tay đẩy cô ta ra, giọng nói không còn kiên nhẫn: “Cô không có việc gì hay sao mà đi bàn luận chuyện của người khác như vậy? Nhiều chuyện!”
Chỉ kém một điều là không nói cô là bà tám (buôn chuyện) thôi!
Sắc mặt Lạc Tương đầy tức giận, một lúc lâu sau cô ta khẽ cắn răng, cố gắng nở một nụ cười như vô hại, sau đó đuổi theo nắm lấy tay anh lắc lư làm nũng: “Anh Bắc Thành, em sai rồi, anh biết em là người khẩu xà tâm phật (*), anh đừng giận em nhé…”
(*): Nghĩa: miệng rắn tim phật. Ý nói con người chỉ ác độc trong lời nói còn lòng dạ thì hiền lành.
Thẩm thành Bắc bị cô ta kéo lắc như vậy, không khỏi nhớ tới lúc hai người còn bé, mẹ Lạc Tương sinh bệnh qua đời khi cô ta mới được ba tuổi. Mẹ anh đau lòng thay cho cô ta, cũng bởi vì hai nhà là chỗ quen biết thân thiết xưa nay, cho nên thời gian một năm thì có hơn nửa thời gian Lạc Tương đều ở nhờ trong nhà của anh. Khi đó cô bé cả ngày chỉ khóc lóc, cả ngày chỉ muốn đi tìm mẹ, chỉ khi nào có anh tới dỗ dành cô bé mới chịu ngoan ngoãn nghe lời. Mà anh luôn luôn là người lạnh nhạt, cũng chỉ khi cô đỏ mắt lắc cánh tay của anh, gọi anh là anh Bắc Thành, thì anh mới có thể mở miệng cười…
Nếu như nói, sau đó anh không gặp được những người kia, không có phát sinh những chuyện kia, có thể anh và cô có thể thuận buồm xuôi gió mà kết hôn, con cháu đầy đàn……
Nhưng thế sự trêu người, tình cảm của anh đối với cô, cuối cùng vẫn từng chút từng chút nhạt đi. . . . . .
Muốn qua lại như trước, lại không thể không nhẹ dạ đối với cô, đưa tay lau nước mắt trên mặt cô, “Được rồi, đừng khóc, chúng ta trở về thôi.”
Lạc Tương nín khóc mỉm cười, lập tức tươi cười rạng rỡ ôm lấy anh, “Anh Thành Bắc anh là tốt nhất. . . . . .”
Nhưng Thẩm Bắc Thành không lên tiếng, chỉ yên lặng mở cửa xe ra lên xe nổ máy rời đi.
Thanh Thu nhẹ nhàng lái xe, lúc đi đến ngã tư chờ tín hiệu, cô đã bình tĩnh ôn hòa trở lại.
“Mình không tức giận, không có gì đáng để mình phải nổi giận. Cho dù anh ta có cố tình hay chỉ vô tình, cũng không có chút liên quan gì đến mình nữa rồi… Anh ta yêu thì sao chứ, có gì ghê gớm đâu! Anh ta và Sở Lạc Tương có tu thành chính quả, thì mình cũng không nổi giận! Mình cũng không phải là người không có ai muốn. Chờ đến khi mình trở về Pennsylvania (*), năm nay sau khi lấy được giấy chứng nhận học vị xong, mình sẽ nhận lời cầu hôn của Darren, gả cho anh ta rồi ở lại nơi đó, cả đời cũng sẽ không trở về đây nữa!”
(*): tiểu bang miền đông nước Mỹ
Bởi tắc đường đã làm xe ô tô bị dồn lại thành hàng dài như một con rồng, làm cho người ta nhìn thấy liền thấy phiền lòng, mà đèn đỏ lại tựa như mãi mãi đứng nguyên như vậy, không có dấu hiệu chuyển màu, Thanh Thu cũng đã dần dần bắt đầu có chút buồn bực. Cô tiện tay mở chương trình âm nhạc, nhưng lại mở đúng bài hát “Người qua đường”, bài hát đứng top đầu của Giang Mỹ Kỳ…
Thoáng cái, lời ca vừa phát ra đã tựa như đâm vào ngực của cô.
“Lần này em là người qua đường nhìn anh đi, đứng bên ngoài ánh nến ái tình thắp sáng bốn phía, phát hiện hồi ức này không cách nào chắp vá, gió mùa hè hình như trong nháy mắt chuyển sang thu…”
“Lần này em là người qua đường cõng anh đi, hạnh phúc là yêu lý do duy nhất để tiếp tục, giờ phút này em cần gì biểu diễn cho người ta xem, yêu đến cuối cùng, tác thành cho sự tự do của anh…”
Phải, cô tác thành cho anh, cuộc sống anh mang đến cho cô, không phải là cuộc sống cô muốn. Mà tình yêu cô mang đến cho anh, cũng không phải ước vọng sau cùng của anh. Cô căm ghét anh bừa bãi dơ bẩn trong sinh hoạt cá nhân. Anh oán giận cô một chuyện nhỏ nhặt cũng mang ra để so đo… Cứ cãi vã, chia tay, làm hóa, lại cãi vã…
Cuối cùng đến một ngày kia, anh quyết không để một giọt lệ rơi xuống, cô giúp anh tìm đến mười vạn lý do.
Nhưng ngày hôm sau gương mặt hớn hở của Sở Lạc Tương đã phá huỷ toàn bộ tự tin và sự mong mỏi của cô.
Cả một đêm bọn họ ở cùng nhau, làm cái gì, cũng không cần đoán.
Thanh Thu cười lạnh một tiếng, chợt phát hiện mình cười ra nước mắt. Cô càng cười lại càng thấy vui mừng hơn, nước mắt văng khắp nơi. Đột nhiên tay cô nặng nề vỗ vào trên tay lái. Trong lòng tràn đầy sự đau nhức, cô tự nói với mình một cách rõ ràng, Triển Thanh Thu, nếu như mày còn có tự trọng,vậy thì vĩnh viễn đừng quay đầu lại, bằng không, bản thân chính mày cũng sẽ trở nên coi thường chính bản thân mày thôi!
************************************
Năm đó trời đông giá rét, nhất định đây là một mùa làm người ta không thể quên được.
Sau khi mọi chuyện trải qua lễ rửa tội bằng máu kết thúc, những thứ kia không có bị gió ** đuổi kịp đến đây, tâm tình giống như bị gió thổi rơi xuống thành những mảnh vụn rơi trên mặt đất, yên lặng không nói ra được sự thê lương.
Mạnh Thiệu Tiệm bởi vì liên quan đến tội buôn bán ma túy nên bị bắt vào trại giam, Thục Liêu đột nhiên ở trong ngục tự sát, cứu chữa không được đã tử vong, An Thành bởi vì là kẻ khả nghi liên quan đến việc cố ý mưu sát Mạnh Thiệu Hiên ở câu lạc bộ ZNV’ nên bị bắt, từ đầu đến cuối Bình Bình ở châu Úc xa xôi cũng không có trở về, Mạnh thái thái sau khi nghe tin con trưởng qua đời, không ăn không uống ba ngày, cũng buông tay mà đi, nguyện vọng duy nhất trước khi lâm chung, chính là muốn gặp cháu gái một lần, Tĩnh Tri không từ chối, để Mạnh Thiệu Đình dẫn theo Tiểu Khả đến bệnh viện.
Sau đó nghe bảo mẫu đi theo nói, lão thái thái luôn luôn kiên cường mà lại cay nghiệt kia, ôm tôn nữ khóc đến nước mắt nước mũi chảy ra, như thế nào cũng không muốn buông ra, lòng Tĩnh Tri cũng có chút chua xót không nói ra được, nhưng bản thân cô cũng không có biện pháp để thông cảm với bà, thiện ác đến cùng cũng có báo ứng, ai cũng trốn không thoát.
Bà ấy gieo xuống cái gì, sẽ ra kết quả đó, bởi vì bà ấy gieo ác, ông trời chắc chắn sẽ không thưởng cho bà thiện quả, ông trời có mắt mà.
Đến thời điểm giao thừa, A thị nổi lên bão tuyết như sợi bông bay lả tả, bão tuyết yên tĩnh và lại không hề có một tiếng động, chỉ có điều trong một đêm, liền che đậy đi tất cả dơ bẩn và hỗn loạn của thành thị này, đến khi lúc sáng sớm mở mắt ra, thiên địa này khắp nơi hoàn toàn trắng xoá thật sạch sẽ.
Đưa mắt nhìn bốn phía, trời và đất dường như hợp thành một thể, Tĩnh Tri khoác quần áo lên, kéo một góc chăn, liền nhìn thấy một mảnh trời mờ mịt, nàng khép lại vạt áo, vừa định rút tay về, thân thể đã bị người phía sau ôm chặt lấy, một đôi bàn tay ấm nóng nắm lấy đôi tay hơi lạnh của cô, sau lưng giọng nói trầm thấp truyền đến mang theo chút buồn ngủ: “Nhìn xem cả người lạnh như vậy, mau nằm xong?”
Cô hì hì nở nụ cười, thân thể lạnh ngắt xoay lại kề sát lồng ngực ấm áp của anh, Mạnh Thiệu Đình bị thân thể lạnh băng của cô làm giật mình một cái, cũng ôm cô chặt hơn, cầm tay cô bỏ vào trong áo ngủ dán tại trên bụng rắn chắc, ấm áp, anh nhắm mắt lại lười biếng trầm thấp lẩm bẩm: “Nhìn xem sinh bệnh rồi, lại sụt sùi. . . . . .”
Xoa xoa tay cô, lại nhấc chân kẹp cô ở trong lòng, như một cái lò sưởi bao vây cả ngươi cô lại, con ngươi Tĩnh Tri trong suốt, ngẩng đầu cắn hàm dưới của anh: “Sinh bệnh thì anh chăm sóc em, cũng không cần cả ngày bận bịu chuyện của công ty. . . . . .”
“Chờ mọi chuyện đi vào quỹ đạo, chúng ta sẽ xuất ngoại, để Thiệu Hiên quản lý tất cả mọi thứ, dù sao Mạnh thị cũng giao lại cho Phi Đồng, người cha như anh ta làm việc này là trải sẵn đường đi cho con trai mình, đó cũng là chuyện phải làm. . . . . .”
Tĩnh Tri nghe xong rầu rĩ, cô biết anh dẫn cô và Tiểu Khả đi, là không muốn để cho cô lúng túng, dù sao cô và Thiệu Hiên từng có một thời gian qua lại, còn có một đứa con. . . . . .
Nhưng nghĩ tới sau này phải rời xa Phi Đồng, cô cuối cùng cũng có chút mất mác.
“Không có chuyện gì, chúng ta nhớ nó sẽ trở lại thăm nó.” Anh hôn nhẹ trán của cô, bỗng nhiên ôm lấy cô càng chặt, trầm thấp nói: “Tới nay cũng nửa tháng rồi? Này. . . . . . Có được hay không?”