Chương 420 - Con gái Thanh Vũ
- Trang Chủ
- Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con - Minh Châu Hoàn (full)
- Chương 420 - Con gái Thanh Vũ
Betaer: Mẹ Bầu
Đôi mắt anh long sòng sọc như muốn nứt toác ra, giọng điệu nói chuyện đã hung dữ: “Cô ấy chảy máu nhiều như thế kia cô còn không thấy sao? Cô ấy đau đến hôn mê rồi, cô còn nói gì mà không có việc gì?”
Bác sĩ bị anh nhấc lên nên đứng không vững, hơn nửa ngày mới thở hổn hển đứt quãng nói: “Anh này, anh phải bình tĩnh, có phụ nữ nào sinh em bé mà chẳng ra máu? Sinh thường đều là như thế này…”
“Vì sao lại sinh thường?” Trong ý nghĩ của anh, vẫn luôn luôn cho rằng sinh mổ sẽ có thương tổn ít nhất, sản phụ chịu đau đớn cũng có thể giảm đến mức thấp nhất, anh cũng muốn để cho cô sinh mổ, nhưng không dự đoán được bác sĩ lại ngu ngốc mà cho cô sinh thường, cơ thể cô nhỏ nhắn như vậy, một bộ xương khô loáng một cái có thể bẻ đôi, cô làm sao có sức lực mà sinh thường?
“Chúng tôi đã kiểm tra qua, sản phụ đạt tới yêu cầu sinh thường, còn khôi phục sau sinh rất nhanh, đối với em bé mới có lợi…”
Bác sĩ một bên kiên nhẫn giải thích, một bên cố gắng thoát khỏi bàn tay đang trói chặt của anh: “Anh này, anh thả tay ra trước đi, để tôi giúp sản phụ đỡ đẻ có được không?”
Mạnh Thiệu Đình ngẩn người buông tay ra, anh dường như cũng không dám nhìn đến máu tươi đang đầy giường kia, một miếng băng gạc lại một miếng băng gạc cầm máu ném vào mâm, anh chỉ cảm thấy lòng của mình cũng đã run rẩy, chân cũng không đứng yên, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, chỉ cần cô khỏe lên, anh chuyện gì cũng nghe theo cô, sẽ không tức giận sẽ không muốn cô rơi nước mắt nữa, sau này cũng không sinh, dù sao nhà họ Mạnh cũng có con trai rồi, cũng không cần sinh nữa rồi!
“Bác sỹ Đỗ, đã nhìn thấy đầu đứa bé rồi…” Y tá ở một bên bỗng nhiên vui mừng la lên, bác sỹ chạy nhanh tới, mấy người lập tức bắt đầu công việc lu bù đâu vào đấy, mà Tĩnh Tri sau khi đau qua một trận dĩ nhiên cũng không biết không hay mà tỉnh lại, vừa lúc nghe thấy bác sĩ nói có thể đã nhìn thấy đầu của em bé, cô như được sống lại, bắt đầu cố gắng dùng sức một lần nữa…
Có y tá mang đến bộ quần áo vô trùng cho anh, anh chật vật mặc vào, chóp mũi chỉ quanh quẩn một mùi máu tanh nồng đậm, khi Tĩnh Tri rên lên một tiếng đau đớn, tiếng rên làm cho trái tim anh như bị vò nát. Anh ngồi xổm xuống bên cạnh cô, cô nắm chặt lấy tay anh, lúc này sức lực cô cực kỳ lớn, tay anh bị cô nắm chặt không chịu buông ra. Bàn tay thon dài gắt gao nắm chặt lấy tay anh, làm anh cảm thấy xương cốt cũng như muốn nát ra, nhưng mi tâm của anh cũng chưa từng nhíu lại, cứ để mặc cô nắm tay mình. Bàn tay còn lại của anh không ngừng lau mồ hôi trên trán cô. Cô khóc, gương mặt tràn đầy nước mắt, mồ hôi vã ra đã làm cho tóc ướt hết, gương mặt cô trắng bệch như tờ giấy, dường như hòa lẫn vào màu sắc trắng tinh của chiếc gối đầu.
“Tĩnh Tri, đừng sợ, đừng sợ… Sẽ nhanh tốt thôi…” Anh nhẹ giọng an ủi bên tai cô, Tĩnh Tri nhìn anh mặt đầy lệ, cảm thấy cơn đau dường như cũng giảm đi được một chút. Môi cô run rẩy như muốn nói gì đó, nhưng bị nụ hôn nhẹ nhàng của anh che lấp đi: “Tĩnh Tri đừng nói nữa, anh đã biết hết rồi Anh đều biết hết…”
Môi của anh dời sang bên tai cô, dùng giọng nói chỉ cô mới nghe được, nhẹ nhàng thì thầm: “Anh yêu em, anh yêu em Tĩnh Tri, anh chỉ yêu em, đời này anh chỉ yêu mình em…”
Nước mắt của cô lập tức chảy ra. Cô không nhịn nổi nữa, bật khóc hu hu. Hốc mắt của anh cũng chua xót, anh khẩn trương ôm lấy cô từng chút từng chút nhẹ nhàng an ủi cô…
“Kéo…”
Bác sĩ đột nhiên mở miệng, y tá lập tức đưa kéo tới. Mạnh Thiệu Đình cả kinh, đứng bật dậy, nhìn thấy động tác của bác sĩ không khỏi giật nảy mình: “Cô làm gì vậy?”
“Phải cắt hai bên miệng, nếu không em bé sẽ không ra được.” Bác sĩ nói rất nhanh, động tác tay cũng không hề ngừng lại…
Mạnh Thiệu Đình nhìn mà hết hồn, còn Tĩnh Tri dĩ nhiên cũng đau muốn khóc mà khóc không được. Cả người cô run rẩy, chỉ cảm thấy cái đau này quả thực giống như đang lột da róc xương… Nhưng may mắn, trận tra tấn này đã đến đỉnh điểm, tiếng trẻ con oa oa khóc lớn, chào đón nhân gian…
Cô cảm thấy trên người bỗng nhẹ nhàng, đau đớn kia dường như cũng giảm đi rất nhiều, không kịp nhìn xem toàn người đứa bé đều là máu, Tĩnh Tri đã mệt mỏi ngủ thiếp đi…
“Tĩnh Tri…” Mạnh Thiệu Đình hoảng hốt gọi tên cô, y tá vội vàng đến khuyên, “Cô ấy đã quá mệt thôi, hãy để cho cô ấy nghỉ ngơi một lúc cho khỏe…”
Nói xong lại chuyển sang chuyện khác: “Anh cắt cuống rốn cho em bé đi.”
Chuyện người làm ba tự mình cắt bỏ cuống rốn cho con đúng là một sự kiện cực kỳ có ý nghĩa.
Mạnh Thiệu Đình cảm thấy tay mình cũng run rẩy không thôi. Anh cầm cây kéo, thân mình cao lớn đứng ở nơi đó một lúc lâu mà không sao cử động nổi.
Đôi bàn tay này cũng không phải chưa từng nhiễm qua máu tanh. Đôi tay này xưa nay đều là cứng rắn như đá, nhưng giờ phút này, anh cầm một cây kéo nho nhỏ, nhìn cuống rốn nhỏ nhắn kia, vậy mà lại không có can đảm cắt xuống. Cả người anh đều đã phát run lên, thật sự không còn một chút sức lực nào. Lúc này anh đang ở cạnh cô, nhìn cô sinh con, cảm xúc của anh thật sự quá lớn. Nhất là lúc nãy nhìn thấy bác sỹ không chút do dự cắt một nhát ở phía dưới cô, anh dường như muốn hôn mê luôn rồi. Chỉ nhìn thấy thôi mà anh cũng đã cảm thấy đau đến khó nhịn, huống chi là chính bản thân cô phải nhận những đau đớn ấy…
Anh không biết mình đã cắt bỏ cuống rốn của con như thế nào, thậm chí anh cũng không nhìn rõ bộ dáng của Tiểu Khả nữa. Cô bé đã được ôm sang một bên tắm rửa cân trọng lượng. Anh đi tới bên giường cô, cầm khăn ấm cẩn thận lau mặt cho cô, cả người cô đều đầy mồ hôi, tóc như bị nước dội vào vậy, từng lọn từng lọn dính sát vào gương mặt trắng nõn của cô. Anh dịu dàng thương yêu vén từng lọn tóc ướt của cô qua một bên, lau sạch mồ hôi trên mặt cô. Cô ngủ rất say, nhịp thở cũng vững vàng, nhưng mi tâm vẫn nhíu lại gắt gao, lòng anh không khỏi đau xót. Anh nhẹ nhàng cầm tay cô, như thề hứa cả đời: “Cảm ơn em, bà xã của anh. Cảm ơn em đã sinh Tiểu Khả cho anh, cả đời này anh cũng sẽ đối xử tốt với em, sẽ không để em còn bị rơi bất kỳ một giọt nước mắt nào nữa, cũng sẽ không để cho em có chút không yên hay không vui nữa. Anh sẽ mãi mãi chăm sóc em và con gái, cũng sẽ không rời khỏi hai người nữa…”
Trong cơn ngủ say dường như cô nghe thấy những lời nói này của anh, nước mắt trong suốt theo mí mắt chậm rãi lăn xuống. Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn nước mắt của cô, nhưng nước mắt của cô dường như không sao dừng được, không ngừng tuôn rơi…
Khả Khả tắm xong, liền lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn như cục bột, đôi mắt bồ câu đen láy trắng đen rõ ràng giống như Tĩnh Tri. Y tá ôm bé đi cân xong, đi qua mỉm cười nói với một phòng đầy ắp người: “Năm cân tám lượng!” (khoảng 2,9kg)
Mạnh Thiệu Đình nhìn qua tấm bình phong chỗ Tĩnh Tri đang ngủ, nhỏ giọng dặn dò mọi người xong, lúc này anh không biết phải làm thế nào để đón lấy con gái. Anh chưa từng ôm trẻ con bao giờ, Phi Đồng sau khi được sinh ra đã được Tĩnh Tri mang đi xa, mãi cho đến khi cậu bé được ba tuổi anh mới ôm cu cậu. Từ đó cho đến nay, anh cũng chưa từng ôm trẻ con bao giờ, huống chi, đây là con gái mà anh trông ngóng từ lâu.
Cánh tay anh dường như không dám đưa lên, bảo mẫu đứng ở bên cạnh nhìn thấy anh như vậy liền cười phá lên, tự tay hướng dẫn cho anh phải nâng đầu Khả Khả, đầu và cổ trẻ sơ sinh rất mềm, động tác cần phải rất rất nhẹ nhàng…
Mạnh Thiệu Đình nhìn hình dáng con người nho nhỏ trong lòng mình. Một đứa bé trắng trắng nõn nà, đầu cũng không to bằng bàn tay anh, nhưng lại làm anh phải vô cùng cẩn thận, ngay cả thở cũng không dám. Anh cứ ôm bé con không dám lộn xộn, người cứ cứng đờ, chỉ một lát sau cả người anh đã đầy mồ hôi. Lúc này Mạnh Thiệu Hiên mới đi đến, khẽ vươn tay ra chọc chọc lên mặt Khả Khả, mở miệng nói: “Đây là cháu gái nhỏ của tôi ư? Sao xấu vậy, nhăn nhúm…”
Gương mặt Mạnh Thiệu Đình thoáng cái thay đổi. Anh liếc mắt trừng Thiệu Hiên một cái. Mạnh Thiệu Hiên bị anh nhìn như vậy thì rụt cổ lại, định ngó nhìn Khả Khả đang quấn trong tã lót, nhưng Mạnh Thiệu Đình lại nhất định không cho anh nhìn. Anh cau mày, nhìn mặt Khả Khả xuất hiện một vết hồng hồng nho nhỏ do bị Thiệu Hiên chọc, cảm thấy đau lòng, thầm nghĩ, sau này sẽ không để cho Mạnh Thiệu Hiên xuất hiện bên cạnh Khả Khả nữa.
Bà vú được mời đến cũng ở bên cạnh nói chen vào: “Thiếu gia, do cậu chưa nhìn thấy em bé sơ sinh thôi. Tiểu thư nhỏ của chúng ta như thế này là rất xinh đẹp đấy. Tôi cũng đã từng chăm sóc biết bao nhiêu trẻ sơ sinh mà cũng chưa từng nhìn thấy có bé nào có bộ dáng như của tiểu thư nhỏ này đâu. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn thế này, khóe mắt dài như vậy, sau này nhất định bé sẽ có một đôi mắt to, cánh mũi vừa cao vừa thẳng, miệng anh đào nhỏ nhắn chúm chím, làm gì có chỗ nào xấu đâu?”
Thanh Thu cầm máy ảnh chụp hình cho Khả Khả, miệng cũng hét lên: “Đúng vậy đúng vậy, bé gái của chúng ta xinh đẹp thế này mà còn nói xấu hả! Khả Khả sau này chúng ta sẽ không thèm để ý đến cậu của cháu nữa nhé!”
Mạnh Thiệu Đình thấy cô nhấn nút play, vội vàng nhẹ nhàng che mắt Khả Khả, khẽ nói với Thanh Thu: “Liệu có bị ảnh hưởng đến mắt bé hay không?”
Thanh Thu khoát tay: “Không sao đâu, em đã sớm đóng đèn flash rồi!”
Nhưng dáng vẻ Mạnh Thiệu Đình vẫn còn bộ dáng lo lắng. Anh cẩn thận ôm con gái cho Thanh Thu chụp hai ba tấm hình rồi không cho Khả Khả xuất hiện nữa.
Khả Khả vẫn không khóc, ngoan ngoãn để cho ba ba ôm. Tuy động tác ôm ấp con gái của anh còn rất cứng nhắc, tuyệt không thoải mái, cái mông nhỏ của cô bé bị bàn tay lớn của anh làm đau, nhưng Khả Khả vẫn giữ thể diện cho ba ba mà không khóc, từ đầu đến cuối đều vui vẻ phối hợp, ngay cả một tiếng hừ nhẹ cũng chẳng có.
Mãi cho đến khi cô bé ngáp ngủ muốn ngủ thiếp đi, Mạnh Thiệu Đình vẫn còn chưa muốn buông tay, lại bế bé thêm một lúc nữa. Nghe thấy phía sau tấm màn che vọng ra giọng nói trầm thấp của Tĩnh Tri khẽ gọi tên anh, anh vội vàng ôm Khả Khả đi tới, đưa Khả Khả đến bên giường cô như hiến một vật quý mà mình tâm đắc kiêu hãnh nhất. Anh vuốt ve gương mặt trơn mịn, mịn màng mềm mại của con gái nói: “Em nhìn xem, mọi người đều nói Khả Khả là đứa trẻ sơ sinh xinh đẹp nhất của bệnh viện này, y tá còn muốn chụp ảnh Tiểu Khả Khả của chúng ta treo ở phòng triển lãm làm ngôi sao Bảo Bảo cơ đấy!”
Mặt mày Tĩnh Tri lúc đó mang đậm sự dịu dàng, cô nhìn cô con gái bé nhỏ, đôi mắt dường như muốn nhỏ ra nước, cúi đầu không ngừng hôn trên gương mặt bé thật lâu, lại có chút mệt mỏi tựa người vào trong vòng tay anh…