Chương 417 - Người trở về (2)
- Trang Chủ
- Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con - Minh Châu Hoàn (full)
- Chương 417 - Người trở về (2)
Cô khễ cắn cắn môi, cúi đầu không dám đối diện với ánh mắt của anh, rõ ràng là anh không cần cô, rõ ràng là anh luôn lạnh lùng khi ở bên cô, nhưng vì sao lúc này anh lại dùng ánh mắt đó nhìn cô chứ? Sao đôi mắt to đen sâu không thấy đáy ấy nhìn lại có chút bi thương?
Trong lòng Tĩnh Tri rối loạn cả lên, lần nào anh đến Lạc Thành cũng vội vàng đến vội vàng đi, chưa từng ở lại ăn một bữa cơm hay là nghỉ qua đêm, chẳng những thế, nói thực là thời gian anh nói chuyện với Bình Bình còn nhiều hơn gấp mấy lần nói chuyện với cô.
Lúc anh nói chuyện với Bình Bình giọng nói nhỏ nhẹ, mềm mại, thậm chí có khi gương mặt còn lộ ra vẻ tươi cười. Nhưng một khi nhìn thấy cô đi tới, cả người anh bỗng nhiên trở nên rét lạnh, dường như muốn làm cả căn nhà đông cứng vào luôn. Mỗi lần như thế cô đều buông mắt khép nép không dám xuất hiện trước mặt anh thêm nữa. Nhưng cô cũng phát hiện ra, chỉ cần cô xuất hiện, anh sẽ không nói nhiều nữa, cũng sẽ không nói thêm câu gì với người khác. Thỉnh thoảng cô khẽ xoay người, trộm liếc nhìn anh, đều bắt gặp anh đang cau chặt chân mày nhìn cô với ánh mắt thâm sâu khó hiểu.
Mỗi lần chạm phải ánh mắt của anh, trái tim cô đều không kiềm chế nổi, cứ đập thình thịch, có lúc cô cũng giả vờ hồ đồ, dùng lời ấm áp nhỏ nhẹ nói chuyện với anh, vờ như không nhìn thấy anh lạnh lùng, nhưng thông thường anh đều không để ý đến lời nói của cô. Cô nói mười câu, nhiều lắm anh cũng chỉ hừ nhẹ một tiếng. Năm lần bảy lượt như thế, cô cũng không dám chủ động tìm anh nói chuyện nữa, mà anh cũng càng ngày càng lạnh lùng, thời gian ở lại Lạc Thành cũng càng ngày càng ngắn. Cô không biết vì sao như thế, nhưng không dám hỏi anh, cho đến tận hôm nay, giao tiếp giữa hai người bọn họ hoàn toàn trở thành con số không.
Bình Bình từ bên ngoài đi vào, liếc mắt thấy hai người đang trong tình trạng như vậy, trong lòng không khỏi khẩn trương.
Phòng khách cũng chưa bật đèn lên, ánh sáng mờ mờ từ phòng ăn chiếu tới nơi Mạnh Thiệu Đình đang ngồi. Rõ ràng cơ thể anh đang căng thẳng, mà ánh mắt lại cực kỳ lạnh buốt, khóe môi cũng mím lại thành một đường thẳng, cằm nặng trĩu, nghiêm nghị dọa người. Anh đang nhìn cô, thậm chí khi anh cười, trên mặt xuất hiện chút vết nhăn, nhưng kiểu cười này lại làm người ta hít thở không thông.
Cái chị Tĩnh Tri ngốc nghếch này, chắc lại nói gì để Nhị thiếu không vui rồi? Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, bây giờ Nhị thiếu đã phá lệ ở lại ăn cơm chiều. Đã ở lại ăn cơm chiều rồi mà còn không hiểu ý nữa sao, rõ ràng cho thấy anh đã dự định ở lại, cơ hội thật tốt! Chị ấy thực không nên trơ mắt bỏ qua cơ hội tốt này!
Ánh mắt cô đảo quanh, hoảng hốt nhìn thấy một vết bẩn nhỏ trên ống tay áo sơmi xám của anh, có thể do vừa nãy lúc ăn cơm anh không cẩn thận nên bị dính bẩn. Tâm tư Bình Bình xoay chuyển, lập tức liền mỉm cười đi tới, phá tan sự yên tĩnh lúng túng giữa hai người.
“Úi trời Nhị thiếu, trên ống tay áo của ngài có vết gì thế kia? Hay là ngài đi thay quần áo để giặt đi, được không?” Bình Bình kéo tay áo áo sơmi của anh, Tĩnh Tri dời mắt qua, quả nhiên nhìn thấy một vết mỡ to cỡ ngón tay, tim cô đập thình thịch, cắn cắn môi, một lúc sau mới bật thốt ra một câu: “Đúng, đúng vậy, anh đi tắm rồi thay ra đi, trong nhà cũng có sẵn quần áo để thay. Lúc trước có một khoảng thời gian Thiệu Hiên đến đây, anh có thể mặc đồ của anh ấy…”
“Chị Tĩnh Tri!” Rốt cuộc Bình Bình không nhịn được nữa, chị ấy quả thực muốn gây trở ngại mà. Người phụ nữ này, chị ấy có thể đừng mở bình thì sẽ không có ai biết được trong bình có gì hay không chứ!
Mạnh Thiệu Đình cũng từ chối cho ý kiến, chỉ khẽ cười lên một tiếng, thậm chí cằm cũng hơi giương lên, lời nói mang vẻ biếng nhác mê người. Bình Bình còn tưởng anh muốn phát giận, chẳng ngờ anh lại chậm rãi đứng lên, chậm rãi buông hai chữ: “Cũng được.”
Tĩnh Tri lập tức cảm thấy trái tim mình tràn ngập hương vị ngọt ngào, cô lấy hết dũng khí nhìn anh. Trong ánh sáng mờ mờ của căn phòng, dung nhan tuấn dật của anh mang chút thần bí. Cô lờ mờ nhìn thấy ánh mắt anh hình như từ từ ấm lên, dần dần tan chảy ra, cô lại tăng thêm dũng khí, bước nhanh tới nhỏ giọng mở miệng: “Vậy, em bảo Bình Bình xả nước cho anh nhé?”
Mạnh Thiệu Đình vẫn không nói gì cả, chỉ là nhìn cô một cái, sau đó chậm rãi đứng lên, đi lên lầu.
Bình Bình vui mừng thiếu chút nữa cười rộ lên, quay đầu nghiêng người vụng trộm làm mặt quỷ với Tĩnh Tri, lại chạy nhanh ra ngoài: “Ây da chị Tĩnh Tri, em nhớ hồi nãy anh An Thành có gọi em, chị xả nước giúp Nhị thiếu trước đi.”
Mặt Tĩnh Tri lập tức đỏ lên, cô đứng nơi ấy phụng phịu một hồi, nhìn thấy Mạnh Thiệu Đình đang đứng trên bậc thang, thân thể đứng bất động, giống như đang chờ đợi cô vậy.
Cô mê muội đi theo, cúi đầu đi sau lưng anh: “Lên đi.”
Anh không quay đầu lại, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời.
Khóe môi Tĩnh Tri nhếch lên, vị lan can cầu thang chậm rãi đi lên.
Cô bước đi có chút khó nhọc, bước chân cũng rất chậm, nhưng dường như anh đang cố ý chờ cô, vẫn duy trì đi trước cô một bước, cảm giác ấm áp cũng bắt đầu lan ra khắp căn phòng, khiến cho trong lòng cô ấm áp không nói nên lời.
Vào phòng, cô vội vàng đi vào phòng tắm, Mạnh Thiệu Đình gọi cô lại, Tĩnh Tri theo bản năng ngẩng đầu nhìn anh, có chút rối rắm khó hiểu.
Anh không thích nhìn vẻ mặt cô như thế, dáng vẻ giống như vô cùng sợ anh.
Nhưng cảm thấy cô đang sợ hãi bất an, giọng điệu của anh không khỏi trở nên dịu dàng, mà ngay cả anh cũng không phát hiện ra: “Tự anh làm là được, em tìm quần áo giúp anh đi.”
Tĩnh Tri vội vàng gật đầu, lại vội vã đi ra ngoài cửa, bởi vì mang thai nên cô bị phù, thường hay đi dép lê. Cô đi vội nên vấp phải tấm thảm dày dưới chân, thân thể nặng nề lảo đảo muốn ngã. Cô kinh sợ tay chân luống cuống, anh nhanh chóng vươn tay đỡ lấy cô, chờ cô đứng vững vàng, anh mới nhỏ giọng nói một câu: “Đừng có hấp tấp như thế, bị té ngã thì chẳng tốt đâu.”
Hốc mắt Tĩnh Tri nóng lên, nước mắt doanh tròng, cố nén mới không rơi xuống dưới, cô cúi đầu, nhìn cánh tay anh đang mạnh mẽ ôm chặt lấy eo cô. Lòng bàn tay ấm áp của anh áp lên da thịt cô, khiến những áp lực lo lắng cùng tình cảm cất giấu sâu trong đáy lòng, trong lúc này bỗng nhiên liền sụp đổ. Cô cúi đầu, khẽ vươn tay ôm lấy anh, áp mặt lên trên cánh tay anh, thì thầm: “Thiệu Đình…”
Nước mắt của cô thấm vào trên cánh tay anh, mang đến cảm giác nong nóng, hơi ẩm ướt.
Lòng anh hơi dao động, thân thể cũng không bài xích. Anh cứ để mặc cho cô ôm lấy mình, trái tim như khối đá lạnh buốt, đột nhiên dần dần tan chảy ra. .
Cô đứng bất động, cơ thể dựa vào trong cánh tay anh, anh cũng không nhúc nhích, một cánh tay ôm chặt eo cô. Một cánh tay của anh bị cô ôm lấy, thời gian dường như muốn ngừng lại, lặng yên âm thầm trôi qua. Điểm khác duy nhất chính là, sự ẩm ướt trên cánh tay cũng càng ngày càng nhiều. Cuối cùng, rốt cuộc anh cũng than nhẹ một tiếng, cúi đầu nhẹ nhàng chậm rãi nâng cằm cô lên. Giây phút anh đưa tay nâng cằm cô lên, nước mắt giống như những hạt trân châu từ trong đôi mắt trong sáng rạng ngời tuôn rơi xuống như mưa, đẹp đến nao lòng.
“Đừng khóc, lúc đang mang thai mà khóc sẽ làm thương tổn đến mắt đó.” Đầu ngón tay anh có chút chai sần, nhẹ nhàng vuốt ve vỗ về trên mí mắt cô. Cảm giác này thật đau, nhưng lại làm cho người ta thấy bình yên hạnh phúc. Nước mắt của cô muốn dừng nhưng chẳng được. Ngón tay của anh cũng không rời đi, cho đến khi, anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, môi dán trên trán cô chậm chạp nói: “Tĩnh Tri…”
Anh đừng rời khỏi em, ở lại bên cạnh em có được không…
Những lời này muốn thốt ra ngay lập tức, nhưng lại bị chính mình ngăn cản lại.
Cô vẫn còn nhớ đến lời của Bình Bình nói, anh và Lâm Nhan Tịch rất nhanh sẽ đính hôn. Cô biết anh là một người có chủ kiến không phải là một người đàn ông dễ dàng chịu khuất phục. Người có thể làm cho anh động tâm, muốn đính hôn lần nữa, nhất định là người con gái ấy được anh rất yêu thương.
Mà cô bây giờ tuy có khả năng giữ anh lại để giúp đỡ, nhưng tự mình suy xét, cô lại chẳng có một chút tư cách nào hết.
Nhưng anh ôm cô ấm áp như vậy, khi anh ôm cô, nhịp tim của cô đập cũng nhanh và vui vẻ hơn, giọng điệu hung dữ như muốn hăm he cô cũngthấy rất dịu dàng. Anh gọi tên cô, giọng điệu vẫn mang nồng đậm sự đau lòng. Cô không nỡ đẩy ra, chỉ có thể bốc đồng ôm chặt lấy anh, ở trong lòng anh hung hăng khóc một trận!
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, cô khóc mệt mỏi, cuối cùng anh nhẹ nhàng buông cô ra: “Anh đi tắm rửa trước, em đi rửa mặt đi, nhớ xoa mắt đấy.”
Tĩnh Tri gật đầu: “Ừm, em đi đi lấy quần áo sang cho anh.”
Anh đồng ý, buông tay cô ra đi tới phòng tắm.
Tĩnh Tri xoay người đến phòng khách lấy quần áo của Thiệu Hiên mang tới. Khi quay trở lại, cô nghe thấy tiếng anh xả nước vào trong bồn tắm. Cô cầm quần áo đi qua, lúc đang định gõ cửa, bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, cô dừng bước đứng ở bên ngoài cửa phòng tắm đang khép hờ. Giọng nói của anh đứt quãng trong tiếng nước chảy, ngữ điệu mềm mại có chút mờ ám.
“Uhm… ngủ trước đi… Ừ, mấy ngày nữa về… Cũng nhớ bé yêu… Được, chụt chụt…”
Anh cười nói, thậm chí còn cười khúc khích. Tĩnh Tri đứng ngoài cửa ngây ra như phỗng, tay cầm quần áo dường như cũng cứng đờ. Cô giống như bị mất đi năng lực hoạt động vậy, cứ đứng nơi không sao nhúc nhích nổi.