Chương 416 - Người trở về (2)
- Trang Chủ
- Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con - Minh Châu Hoàn (full)
- Chương 416 - Người trở về (2)
“Yên tâm, hiện giờ người anh lo lắng nhất là em, chuyện em và anh Hai đã ầm ỹ thành như vậy, nếu như bị Mạnh Thiệu Tiệm tìm ra chỗ sơ hở thì phải làm sao đây? Nghe anh nói, ngày mai anh Hai trở về, hai người nói chuyện với nhau cho thật cặn kẽ nhé, được không?”
Tĩnh Tri chậm rãi buông hàng lông mi dài xuống, cảm xúc vơi đi, “Anh ấy không muốn sống cùng với em, mà em cũng không muốn anh ấy miễn cưỡng.”
“Anh ấy đồng ý quá đi chứ sao lại không, người khác không hiểu đã đành, chẳng lẽ em lại cũng không hiểu sao?” Anh nhẹ giọng, khẽ khàng khuyên giải an ủi cô. Trong lòng anh, sự phiền muộn như nước dâng lên, tràn ngập cả ngọn núi cao.
Anh đang khuyên bảo người con gái mà mình yêu thích, hãy tựa vai ôm ấp người đàn ông khác, nỗi khổ sở này phải dùng ngôn ngữ nào mới có thể miêu tả đầy đủ được đây?
“Thiệu Hiên, anh không biết đâu, anh ấy sắp đính hôn rồi.”
Tĩnh Tri chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt có chút mờ mịt, “Một thời gian trước Bình Bình đã đến nước Úc, chính miệng em ấy nói cho em biết, anh ấy có bạn gái khác, cho nên, bây giờ không phải em không cần anh ấy, mà là anh ấy không cần em nữa.”
“Em tin như vậy thật sao?” Thiệu Hiên cảm thấy buồn cười không nói nên lời, “Anh không tin, Phó Tĩnh Tri, đến anh còn không tin chuyện ấy, chẳng lẽ em lại đi tin vào lời nói vô căn cứ như vậy hay sao?”
Tĩnh Tri không sao trả lời được… Một lúc sau, khi tiếng chim nhạn kêu chiều đã vang lên inh ỏi ở ngoài sân, cô nhẹ cắn cắn môi: “Để em cố gắng thêm lần nữa!”
Mạnh Thiệu Hiên đưa tay vuốt ve mái tóc của cô, gương mặt bỗng trở nên dịu dàng: “Tri Tri.”
Tĩnh Tri dạ một tiếng ngẩng đầu lên nhìn. Anh bỗng cúi đầu hôn lên trán cô: “Xin em nhất định phải hạnh phúc, nhất định phải hạnh phúc!”
Nước mắt cô nhanh chóng trào dâng, “Thiệu Hiên…”
Ngược lại Mạnh Thiệu Hiên lại cười sảng khoái, anh khoát khoát tay, giọng nói càng dịu dàng hơn: “Tri Tri, em đừng dùng ánh mắt này nhìn anh…”
Cô nhìn anh, gương mặt đầy nước mắt, đáy lòng anh không sao kiềm chế nổi ý định muốn quan tâm đến cô, muốn ôm cô vào trong lòng…
“Em cũng không cần phải lo lắng cho anh đâu… Em xem đây này, số đào hoa của anh vẫn rất tốt, ngay cả công chúa Thái Lan anh vẫn chưa thấy vừa mắt đâu…”
Tĩnh Tri bật cười, “Em nào có lo cho anh, em chỉ lo lắng rằng sau này mấy cô bé nho nhỏ kia cũng sẽ bị anh làm hại thôi…”
Mạnh Thiệu Hiên thấy cô cười ra nước mắt, cảm thấy ngực đau đến chết lặng. Anh cố gắng chống đỡ, nụ cười càng rực rỡ hơn: “Anh không vội, anh vẫn còn trẻ lắm!”
Tĩnh Tri không sao chịu nổi, chỉ vào mặt anh cười phá lên. Mạnh Thiệu Hiên vẫn cười rạng rỡ, anh cúi đầu xuống, không tự chủ sờ sờ ngực, cách lớp vải của chiếc áo T- shirt, có một cái vòng tròn thô ráp, anh chỉ cảm thấy đầu ngón tay nóng lên, giống như bị chiếc nhẫn kim cương kia đâm vào đau đến không chịu nổi… Anh biết, cuối cùng anh đã đánh mất cô rồi.
*****************************
Thời gian dự sinh của cô càng ngày càng gần. Mọi thứ cần phải chuẩn bị cũng ngày càng nhiều hơn. Cô ôm chiếc bụng bầu nhìn hai người bảo mẫu và Bình Bình đang vội vã ghi danh sách những thứ cần mua, chuẩn bị ra ngoài mua sắm, ánh mắt không kiềm chế được liếc nhìn sang Mạnh Thiệu Đình đang ngồi bên cạnh. Anh cúi đầu chậm rãi uống trà, ánh mắt rơi trên những bộ quần áo xinh xắn, trắng trắng trơn mềm ở bên cạnh. Tất cả đều là quần áo của bé gái, ánh mắt dịu dàng của anh làm cô đau lòng. Dường như sự dịu dàng kia có thể vắt ra nước, cô sững sờ nhìn theo, cũng ngây ngốc luôn rồi.
“Bình sữa, tã lót, những món này có thể chuẩn bị ở trong nước, sữa bột anh đã mua ở nước ngoài cho Khả Khả rồi.” Anh buông tách trà xuống, cẩn thận nhìn những thứ đã ghi trong danh sách, dù lướt qua để kiểm tra hoặc thêm vào những thứ khác, trên vầng trán của anh luôn thể hiện sự cực kỳ chăm chú của anh, tựa như anh đang cần phải xem một kế hoạch quan trọng để đặt bút ký tên vậy.
Mạnh Thiệu Đình xem kỹ lại mấy lần, buông tờ giấy ghi danh sách xuống, ngẩng đầu lên nhìn về phía đối diện. Thấy ánh mắt cô đang ngây ngốc, thoáng chút mê mang mờ mịt, khóe môi hơi nhếch lên, im lặng nhưng lại rất đỗi dịu dàng.
Tĩnh Tri bất chợt bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn cô, gương mặt liền đỏ bừng lên, giống như bị đốt. Cô hoảng hốt ngoảnh mặt xoay người lại, cảm thấy hít thở không thông vì xấu hổ.
Khóe môi Mạnh Thiệu Đình bỗng nhếch lên, thoáng một ý cười.
Bình Bình thấy giữa hai người bọn họ phóng điện tứ phía, lòng càng thêm vui vẻ, cười nói: Nhị thiếu, chúng tôi đi ra ngoài mua sắm, cậu và chị Tĩnh Tri có đi cùng không?”
Mỗi lần Nhị thiếu đến, chị Tĩnh Tri cũng không biết tranh thủ ở chung cùng nhị thiếu nhiều hơn một chút, cô thật không nhìn nổi nữa rồi.
Mạnh Thiệu Đình vẫn chưa hé răng, ánh mắt lành lạnh dừng trên mặt Tĩnh Tri.
Vừa mới rồi lén lút nhìn trộm anh cô đã cảm thấy xấu hổ lắm rồi. Cô che kín gương mặt đỏ ửng của mình, lại nhìn trộm anh thêm lần nữa. Nhưng cảm thấy gương mặt anh lành lạnh như phủ một lớp sương, lúc đó cô bỗng nhiên thấy hết giận, có lẽ, anh đang rất muốn cùng cô đi ra ngoài.
Chuyện cô gái nào đó ở bên châu Úc, cho đến bây giờ anh vẫn không hề nhắc nhở gì đến. Lần trước sau khi nhận điện thoại của Lâm Nhan Tịch, anh đã về nước gặp cô, cô đã nói muốn thành toàn cho bọn họ, kết quả hai người đã chia tay nhau trong tâm trạng không được vui. Tuy sau này anh có trở về nước vài lần, nhưng cũng không đề cập tới chuyện này, mà cô, cũng không dám hỏi lại.
Anh không nói, cô giả vờ như không biết, mặc kệ mọi thứ… Chỉ cần anh không kết hôn với người khác là tốt rồi.
“Chị… Thân thể chị không tiện, vẫn nên ở nhà thôi, mọi người cứ việc đi đi…” Cô nhìn anh có chút không kiên nhẫn, cũng không dám trêu chọc làm phiền anh, ai ngờ cô vừa nói ra, sắc mặt Mạnh Thiệu Đình bỗng nhiên thay đổi. Nụ cười trên mặt đang rạng rỡ bỗng tan biến sạch sẽ, anh đứng lên, lập tức đi ra ngoài. Bình Bình hoảng sợ nháy nháy mắt với Tĩnh Tri, sắc mặt Tĩnh Tri bỗng nhợt nhạt, không hé môi đầu càng cúi thấp hơn. Bình Bình tức đến giậm chân, cuối cùng đẩy bảo mẫu cùng đi ra ngoài để mình ở lại trong nhà.
“Chị Tĩnh Tri, rốt cuộc là chị muốn thế nào đây? Sao chị lại không đi cùng với Nhị thiếu ra ngoài chứ? Ra ngoài đi dạo phố, cùng ăn một bữa cơm, hai người không phải dần dà cũng có chuyện để nói ư?”
“Thôi đi!” Tĩnh Tri khẽ lắc đầu, gấp từng bộ từng bộ quần áo trẻ em: “Anh ấy không thích chị đi cùng đâu, hơn nữa, bụng chị đã lớn như vậy, đi ra ngoài cũng sẽ chỉ làm phiền đến mọi người thôi.” Vẻ mặt cô bình thản, cẩn thận xếp từng bộ quần áo chồng lên nhau. Lớp vải bông mềm mại êm ái này làm lòng cô cũng dần dần an tĩnh trở lại, khóe môi từ từ cong lên,
Bình Bình nhìn cô vẻ bất đắc dĩ: “Chị đó… Thật sự em không biết nói gì cho phải nữa. Mặc dù chị đang phải mang thai, nhưng vẻ mặt với ánh mắt ngập nước kia, chẳng lẽ chị cho rằng Nhị thiếu còn vững lòng được sao?”
Tĩnh Tri cười dịu dàng: “Là chị không tốt, anh ấy tức giận cũng phải, dù sao chị cũng nên cho anh ấy chút thời gian đi.”
Lúc ăn cơm tối, Mạnh Thiệu Đình mang theo một đống đồ vật phong phú cùng mấy nhân viên giao hàng trở về. Tĩnh Tri nhìn mấy người tới tới lui lui ra vào ba bốn chuyến, cũng phải âm thầm tặc lưỡi, anh quả thật rất yêu thương con gái, chỉ hận không thể mang cả siêu thị mang trở về luôn…
“Anh định làm cái gì thế này?” Tĩnh Tri nhìn những bộ quần áo trẻ em xếp thành một quả núi nhỏ, xem ra có đến vài chục bộ quần áo trẻ con từ một tuổi đến năm tuổi, cô không khỏi trợn mắt nhìn Mạnh Thiệu Đình mở miệng hỏi.
Mạnh Thiệu Đình đứng đó nhìn cô một lúc lâu, Bình Bình căng thẳng đến mức dường như muốn ngừng thở luôn. Mãi sau cô mới dũng cảm hỏi một câu: “Nhị thiếu, có cần dặn phòng bếp chuẩn bị cơm chiều không?”
Tĩnh Tri cũng xoay người ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng trong, anh ấy vẫn chưa từng ở lại đây qua đêm!
Dường như cảm giác được cô đang mong chờ, lời đến bên miệng Mạnh Thiệu Đình bỗng thay đổi: “Chuẩn bị bữa tối đi.”
Ngay sau đó liền vang lên một tiếng thở phào, mặt Bình Bình dãn ra nở nụ cười thỏa mãn, nhẹ nhàng đến phòng bếp dặn dò chuẩn bị cơm tố. Mạnh Thiệu Đình hơi hốt hoảng, vừa rồi, có phải người đã thở phào một hơi nhẹ nhõm chính là cô hay không?
Bữa tối cực kỳ phong phú, dáng vẻ ăn uống của anh nhìn dường như rất ngon miệng, tâm tình Tĩnh Tri bỗng nhiên cũng tốt hơn. Cô vẫn luôn cảm thấy ăn uống không ngon miệng, bây giờ cũng đã ăn nhiều hơn nửa chén cơm. Bình Bình vui mừng khiến nụ cười càng rạng rỡ, trái lại, Tĩnh Tri lại bắt đầu tiếp tục xấu hổ. Cô trộm nhìn Mạnh Thiệu Đình buông bát đũa xuống, đi đến sô pha phòng khách dùng trà, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Lòng cô bỗng trở nên mềm nhũn, nhìn người làm thu dọn chén đũa, cuối cùng không còn cách nào nán lại thêm ở phòng ăn nữa, cô đành đỡ thắt lưng từ từ đi tới phòng khách.
Ánh mắt anh lướt nhìn qua, môi kìm hãm không được có chút căng thẳng, bao tử của anh sao lại lớn như thế? Làm anh có chút kinh hãi luôn rồi.
Anh lặng yên không nhìn cô. Cô chần chờ thật lâu, mãi cuối cùng mới chậm rãi mở miệng, tựa như phải dùng hết dũng khí mới nói được vậy, “Anh… Chừng nào thì đi?”
Đôi mắt anh nhanh chóng trở nên tối sầm lại, theo đó khóe môi cũng nhếch lên một nụ cười trào phúng, ánh mắt nhìn cô sâu thẳm, khóe môi đầy vẻ lạnh giá, không trả lời câu hỏi của cô, nhưng cũng không có dấu hiệu rời đi.
Tĩnh Tri xấu hổ dường như đứng cũng không vững nữa. Xe của anh vẫn còn để ngoài cửa biệt thự, hồi nãy lái xe đi mua sắm, lúc về cũng không lái xe vào, rõ ràng anh… Không muốn ở lại đây rồi!