Chương 410 - Liên tục quấy rầy.
- Trang Chủ
- Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con - Minh Châu Hoàn (full)
- Chương 410 - Liên tục quấy rầy.
Lâm Tịch Nhan bị anh bóp chặt cằm, nước mắt chảy thẳng xuống, cô ta cố gắng bẻ ngón tay anh nghĩ muốn đẩy anh ra, lại khiến anh càng tăng thêm sức mạnh, xương cốt như bị anh bóp nát, rốt cuộc nhịn không không được, không để ý đến cằm đau nhức ngập ngừng nói: “Vâng…Điện thoại cứ kêu mãi…em liền nhận…”
“Cô đã nói những gì, một chữ cũng không được thiếu, từ đầu tới cuối nói cho tôi biết.” Mạnh Thiệu Đình hờ hững buông tay, giọng điệu của anh từ đầu tới cuối đều rất thản nhiên, nhưng khẩu khí lại lạnh thấu xương, Lâm Tịch Nhan chưa từng bao giờ thấy Mạnh Thiệu Đình như vậy, trong ấn tượng của cô ta, anh từ trước tới giờ luôn có thái độ nho nhã lịch sự, cho tới nay, cô ta cho rằng anh là một người đàn ông tốt hiếm có, nhưng mà hiện tại, nhìn anh như vậy, cô ta lại cảm thấy sợ hãi không nói nên lời.
Cằm dưới đau đớn vô cùng, từng cơn từng cơn nhắc nhở Lâm Tịch Nhan vẻ mặt đáng sợ vừa rồi của anh.
Cô ta không dám giấu diếm anh nữa, chỉ muốn mau chóng thoát khỏi ánh mắt đáng sợ của anh.
“Em cũng không nói gì nhiều, thấy điện thoại cứ vang lên, liền nhận cuộc gọi nói anh đang tắm, có muốn em gọi anh giùm hay không, chỉ như vậy.”
Lâm Tịch Nhan cố gắng chống đỡ để bản thân được bình tĩnh nói hết, cô ta cũng không nói dối, cho nên giờ phút này, cô ta thản nhiên nhìn vào mắt Mạnh Thiệu Đình.
Mi tâm của anh nhíu chặt, vặn thành một chữ xuyên nhỏ, đáy mắt anh nhìn không rõ sáng tối, làm cô ta đoán không được giờ phút này anh đang nghĩ cái gì, trái tim như nảy lên, càng lúc đạp càng nhanh, trong phòng rất yên tĩnh, yên lặng tới nỗi cô phải há to miệng hít thở để làm giảm bớt run sợ.
Mạnh Thiệu Đinh ngược lại không hành động như trong dự đoán của cô ta, anh cười một tiếng đầy vẻ khinh miệt, đầu ngón tay xoa nhẹ chân mày: “Chiêu này của Lâm tiểu thư quả thật rất cao tay, kín đáo mà không lộ liễu, lời nói như thật như không, người nói vô ý lại khiến người nghe chạnh lòng .”
“Anh suy nghĩ nhiều rồi Thiệu Đình…” Trong lòng Lâm Tịch Nhan thoáng chút không được tự nhiên, còn có thêm một chút ghen tị không tên, anh khẩn trương khi biết cô ta nghe điện thoại của cô Tĩnh Tri đó, khẩn trương khi sợ cô ấy hiểu lầm, anh nhất định rất để ý tới người đó.
“Trong lòng cô nghĩ gì, thì cô rõ nhất, Lâm tiểu thư, mời cô về cho.”
Anh thu lại nụ cười, giơ tay ý bảo muốn đuổi cô ta về.
Lâm Tịch Nhan chỉ cảm thấy mình như con cá nước sâu bị người ta ném lên bờ, ngay cả hô hấp cũng thấy khó khăn, nhưng vẫn cố chấp há to miệng, liều mạng cố gắng vùng vẫy cho tới cùng.
“Thiệu Đình…tối hôm nay…”
“Thật xin lỗi, tôi không có thời gian.” Anh cự tuyệt không chút do dự, bị một người phụ nữ dây dưa với bị nhiều người phụ nữ dây dưa, cũng không khác nhau lắm.
“Ngày mai…”
“Ngày mai cũng không có thời gian, sau này cũng không có thời gian.” Anh lạnh lùng mở miệng, trong lòng lại nảy lên một suy nghĩ buồn cười, khi nào thì anh mới có thể đối xử với cô lạnh lùng quyết tuyệt như bây giờ được?
Có lẽ, cả đời cũng không làm được, từ lâu anh đã nằm trong lòng bàn tay cô, sống chết cũng không thể thoát ra được!
Lâm Tịch Nhan nhìn bóng lưng của anh, từ khi mới quen biết cho đến giờ, cô cho rằng mình càng ở bên cạnh thì nhất định sẽ chiếm được ưu thế, nhưng giờ phút này nhìn anh quyết đoán lạnh lùng như vậy, cô ta mới hiểu được, từ lâu mình đã thua người ta.
Nhưng lại không thể bỏ qua, nếu anh với người phụ nữ kia lưỡng tình tương duyên, thì sao lại một mình một người châu Úc?
Chỉ cần anh vẫn còn độc thân, thì cô ta nhất định còn cơ hội, vẫn còn hi vọng, ít nhất, vẫn có quyền lợi yêu mên và theo đuổi anh.
“Thiệu Đình, thật xin lỗi, em không nên tự tiện nghe điện thoại của anh, xin anh đừng so đo với em, em đảm bảo sau này sẽ không tái phạm nữa, tâm tình anh không tốt, em không quấy rầy anh nữa, hôm nào em lại đến thăm anh.”
Lâm Tịch Nhan nói xong, cũng không đợi anh mở miệng, xoay người bước thẳng đi.
Mạnh Thiệu Đình xoay người lại, xuyên qua cửa sổ nhìn thấy bóng hình thon dài của Lâm Tịch Nhan biến mất sau bụi hoa, trong đầu bỗng nhiên có một suy nghĩ kỳ quái, mà cái ý nghĩ này, khiến chính anh cũng thấy hoảng sợ.
Lái xe tới nhà ăn bên cạnh lúc quay về, không sai biệt lắm cũng khoảng 4 giờ, Mạnh Thiệu Đình cầm điện thoại gọi cho Tĩnh Tri, bên kia vang lên một lúc, thì bắt máy, giọng nói của cô mang theo tia lười biếng cùng khàn khàn do mới tỉnh ngủ, nhưng lại trực tiếp chạm tới đáy lòng của anh, khiến anh nhịn không được mà tim mềm nhũn: “Tỉnh ngủ rồi?”
Ba chữ kia vừa ra khỏi miệng, thì ái muội mập mờ như lượn quanh hai người, Tĩnh Tri nằm ở trên giường, hơi giật mình, gió chiều thôi qua khiến tấm màn bay phấp phới, những màu sắc rực rỡ bay nhảy nghịch ngợm như tinh linh, ở trên mặt đất trên bức tường, thỉnh thoảng còn ở trên người cô bay nhảy, khiến cô không nhịn được muốn đưa tay sờ thử, giống như không phân biệt được, đây lầ mơ hay thực.
Sao lại dịu dàng bất thình lình như vậy? Sau anh lại dùng giọng điệu như mang theo sự chiều chuộng nói chuyện với cô?
Cô chỉ cảm thấy tất cả không cam lòng cùng phẫn nộ của mình đều biến thành ủy khuất, chỉ muốn nhào vào lòng anh mà thoải mái khóc một trận.
“Ừm.” Cô nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói như tiếng muỗi kêu, ôn nhu như vậy, lập tức làm mềm trái tim anh.
“Bảo Bảo thế nào? Có ngoan hay không?” anh cũng không giải thích chuyện điện thoại với cô, chỉ không nóng không lạnh cùng cô nói chuyện.
Rất ngoan, vô cùng nghe lời, chưa bao giờ nháo với em.” Khóe môi Tĩnh Tri khẽ cong, trong mắt nồng đậm dịu dàng, cách một lớp áo ngủ vỗ về bụng mình, giờ phút này mặt cô vô cùng nhã nhặn lịch sự.
“Vài ngày nữa anh sẽ về.”
Anh nói ngắn gọn một câu, làm cô nhịn không được run lên, a… một tiếng, lại không biết nói gì cho phải, nhưng anh lại mở miệng tiếp, giọng điệu như cũ có hơi miễn cưỡng nói: “Có chuyện, muốn nói với em.”
Tâm Tĩnh Tri bỗng nhiên chua xót, cô nhớ tới giọng nói mềm mại đán yêu của cô gái tối hôm qua, trái tim đau đến lợi hại, nhanh như vậy anh đã muốn ngả bài, cô gái kia nhất định rất được anh yêu thích.
Sờ sờ mặt mình, vẫn khô khốc như cũ, cô đã nói mình phải kiên cường, thì nhất định phải kiên cường.
“Được.” Anh tự mình nói với cô cũng được, cô phải tranh thủ lần cuối cùng, nếu anh quyết đoán không chịu quay đầu, như vậy cô sẽ không cưỡng cầu anh nữa.
Cúp điện thoại, cô lại ngồi ngồi ngốc một lúc, lại cảm thấy bụng hơi đói, xuống giường tùy tiện rửa mặt đi xuống lầu, muốn gọi người hầu mang một chén cháo lên, cô ngồi bên bàn ăn, một người với chiếc bàn ăn dài, hai hàng ghế trống không chỉ một mình cô ngồi, cô bỗng thấy tình cảnh của mình thật sự thê lương.
“Ngày mai mua một cái bàn ăn nhỏ đi.” Thời điểm người hầu bưng cháo qua, Tĩnh Tri nhẹ nhàng nói một câu.
Cô cúi đầu, đợi cháo hơi nguội lại một chút, thong thả ăn từng muỗng từng muỗng một, cháo cá rất ngon nhưng cô lại không cảm nhận được mùi vị, chỉ cố gắng nuốt sạch hết chén cháo.
***********—***********
Theo thường lệ tới ngày khám thai, đó là một ngày nắng, lúc Tĩnh Tri cầm báo cáo đi ra khỏi cửa, lại đụng phải Mạnh Thiệu Tiệm.
Vẻ mặt đắc ý vừa lòng, vẻ mặt tươi sáng rực rỡ, Tĩnh Tri đạm mạc nhìn anh ta một cái, chậm rãi bước qua anh ta đi tới trước, nếu không phải trong bụng có Bảo Bảo, cô nhất định sẽ không khống chế được mà nổi điên lên hung hăng xé anh ta.
“Khí sắc của em có vẻ rất tốt đấy nhỉ, Tĩnh Tri.” Mạnh Thiệu Tiệm xoay người lại, chắn trước mặt cô, đôi mắt cao thấp đánh giá cô, làm cảm thấy vô cùng khó chịu, đột nhiên nhớ lời nói của Tô Linh ngày đó: “Người trong lòng của Mạnh Thiệu Tiệm là cô…”
Tĩnh Tri không chịu nổi sự ghê tởm, cảm giác buồn nôn đã hết từ lâu bỗng nhiên lại tái phát, cô cúi đầu ói ra, đồ nôn dính trên giày da sáng bóng của Mạnh Thiệu Đình, anh ta vội vàng lùi về sau một bước, lại bỗng nhiên không chút cố kị mà tiến tới đỡ lấy cô, giọng nói dịu dàng: “Tĩnh Tri, không sao chứ.”
Tĩnh Tri một tay che miệng, một tay đầy mạnh anh ta ra: “Cút.”
Cô gần như không có khí lực, tay mạnh Thiệu Tiệm vẫn vòng ngang hông cô, thậm chí anh ta càng nhích đến gần cô hơn, hô hấp nóng bỏng bên tai cô, giống như ngọn lửa thiêu đốt khiến cô khó chịu toàn thân.
“Tôi nói anh cút đi.” Cô đứng thẳng người lên, hung hăng trừng mắt với anh ta, trở tay đẩy ra, Mạnh Thiệu Tiệm sợ cô tổn thương chính mình, vội vàng buông tay ra, mắt thấy Bình Bình chạy tới như hỏa tiễn, anh ta cố gắng kiềm chế lo lắng của bản thân, nói vẻ nhàn nhạt: “Anh đi trước, lần sau lại đến thăm em.”
“Shitz, đồ thối tha không biết xấu hổ! Thật sự là âm hồn không tan!” Bình Bình đỡ lấy Tĩnh Tri, nhìn theo bóng lưng của Mạnh Thiệu Tiệm hung hăng mắng một tiếng, tức giận tới run người: “ Sao người này lại đuổi theo tới Lạc Thành rồi nhỉ? thật đúng là tiện nghi cho hắn ta.”
Tĩnh Tri vừa mới nôn nên cũng không còn sức lực, cũng chẳng muốn để ý đến anh ta nữa, khoát tay ý bảo Bình Bình đi về: “Sau này chúng ta phải cẩn thận một chút, đột nhiên người này tới đây, nhất định là có âm mưu gì đó.”