Chương 408 - Buổi tối anh ở cùng người khác .
- Trang Chủ
- Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con - Minh Châu Hoàn (full)
- Chương 408 - Buổi tối anh ở cùng người khác .
Nhưng bây giờ lại làm cô nghi ngờ, hoạt động của An Thành dạo gần đây phóng đại trong đầu cô, cô càng nghĩ càng thấy mình đoán đúng, An Thành nhất định đang gạt cô chuyện gì đó…
Bọn họ là người yêu của nhau, bên nhau nhiều năm như vậy, chỉ cần đối phương có một chút biến hóa, gần như không thể gạt được mắt nhau, trước đây là do quá tin tưởng nên không để ý đến chuyện này, nhưng một khi bắt đầu suy nghĩ, lại giống ngựa hoang đứt dây cương, cuối cùng nhịn không được lại nổi lên.
“An Thành.” Trong lòng Bình Bình đột nhiên dâng lên môt nỗi sợ hãi, cô thấp giọng kêu tên anh, vươn tay cầm lấy tay anh, không biết có phải vì do ly nước giải khác quá lạnh, hay do cô quá nhạy cảm hay không, chỉ cảm thấy bàn tay kia hơi lạnh lẽo, lại còn run rẩy.
“Chúng ta ở bên nhau ba năm rồi ? Anh chưa từng gạt em bất cứ chuyện gì, em cũng tin tưởng anh vô điều kiện, thậm chí đồng ý lời cầu hôn của anh, dự định sang năm sẽ gả cho anh, chúng ta sắp thành vợ chồng, từ đó về sau sẽ thành một thể, An Thành, em không hy vọng giữ chúng ta có khuất mắc gì, nếu thật sự có chuyện gì, anh cũng có thể nói cho em biết, chúng ta cùng nhau đối mặt.”
“Thực sự không có việc gì,…, Bình Bình, em nghĩ nhiều rồi, là do nhị thiếu không để anh đi nước ngoài cùng với anh ấy, anh rất lo lắng cho anh ấy, cho nên mới thất thần như vậy.”
“Có phải là, tên khốn Mạnh Thiệu Tiệm kia không buông tha cho nhị thiếu.” Bình Bình bán tín bán nghi, dù sao An Thành cũng nói thật, anh đi theo bên cạnh nhị thiếu hai mươi mấy năm, từ trước tới nay luôn như hình với bóng, bây giờ nhị thiếu một mình ra nước ngoài lại để anh lại bên cạnh chị Tĩnh Tri, trong lòng An Thành nhất định có điểm mất mát… cũng là chuyện bình thường
Sắc mặt An Thành có chút ngượng ngùng, đối phó mấy câu, liền chuyển đề tài: “Chúng ta về nhà thôi, không phải 5 giờ em phải đi với Phó tiểu thư vào bệnh viện khám thai sao?
Bình Bình kêu lên một tiếng, giật mình đứng lên: “Suýt nữa thì quên mất, chúng ta về nhà thôi.”
An Thành trả tiền xong, hai người cùng rời khỏi tiệm nước giải khát, trên đường về Bình Bình lại hỏi vài câu, An Thành lơ đãng đáp lại, vòng vo một hồi lại hỏi tới mối quan hệ hiện tại của Tĩnh Tri với Thiệu Đình, quả nhiên Bình Bình liền thay đổi suy nghĩ, bắt đầu oán giận với anh không ngừng về hai người này, An Thành thấy cô không hỏi gì nữa, cũng im lặng thở ra một hơi.
Nằm ở phòng nghỉ chờ báo cáo của bệnh viện, Tĩnh Tri gửi một tin nhắn cho Thiệu Đình.
Bây giờ ở Bắc Kinh là 5 giờ, vậy ở bên Châu Úc là 7 giờ tối, chắc bây giờ anh đã ăn tối rồi, chỉ là không biết anh đang làm gì nữa…
Tĩnh Tri rất nhớ anh, mỗi lần nghĩ đến đều không chịu được, cuối cùng cô lại không kiềm chế được mà gọi điện thoại cho anh, những anh chưa bao giờ nghe máy, nhưng cũng không tắt máy, cho đến khi, nghe được tiếng nhắc nhở không ai bắt máy ở đầu dây bên kia, cô mới tắt điện thoại, ngồi một chỗ ngẩn người, đối với tất cả mọi chuyện xung quanh đều không có phản ứng.
Sau này, cô cũng không dám gọi điện thoại cho anh nữa, có chuyện gì, cũng để Bình Bình gọi cho anh, sau đó Bình Bình sẽ thuật lại từng câu từng chữ cho cô nghe, những lời đó, cũng phần nào có thể làm cô trở lại bình thường được một ngày, ít nhất cũng giúp giảm bớt nỗi nhớ của cô.
Nhưng đối khi, cô vẫn giật mình thức giấc, chỉ thấy trong tim thiếu mất một cái gì đó, khó chịu đến nỗi chảy nước mắt, chỉ muốn được anh ôm vào lòng, được anh hôn, những ước muốn này trong quá khứ thật bình thường những giờ đây lại là nỗi khát khao xa vời đối với cô, không có anh ở bên, cô chỉ thấy một ngày trôi qua sao dài quá thật sự rất dài, cảm giác như thời gian đã ngừng lại, không còn ngày hay đêm, chỉ vô tri vô giác mà trôi qua.
Cầm chặt di động trên tay, một mực đợi anh trả lời, đôi khi cô sẽ nhắn tin cho anh, anh cũng sẽ trả lời, mặc dù trả lời có vẻ không kiên nhẫn, chỉ có vài chữ ngắn gọn, nhưng ít nhất anh cũng trả lời, mỗi tin nhắn của anh cô đều lưu lại, những lúc không có việc gì sẽ lấy ra xem, anh trả lời cô được chín tin nhắn, cũng không quá 100 từ, cô đều đọc thuộc lòng.
Nhưng mà bây giờ, báo cáo cô cũng sắp nhận được rồi, nhưng vẫn chưa nhận được hồi âm, bình thường, cô sẽ cảm thấy vô cùng mất mác, nhưng hôm nay, cô lại cảm thấy lo lắng bồn chồn vô cùng, không biết có phải vì bảo bảo mấy ngày nay quá năng động khiến cô chịu không nổi, hay là do…Cô đã nhớ anh tới không chịu được, không nhịn được nữa.
Tĩnh Tri cúi đầu, nhìn màn hình điện thoại, vẫn một màu tối đen, cô rốt cuộc không nhịn được, bấm số gọi cho anh.
Đô—đô—vang lên vài tiếng, lại bị cắt đứt.
Tĩnh Tri run rẩy, nỗi lo lắng bất an trong lòng ngày càng lan rộng ra, tuy anh chưa bao giờ nghe điện thoại của cô, nhưng cũng chưa bao giờ tắt điện thoại, sao hôm nay lại khác thường như vậy? Trước đây khi cô nhắn tin cho anh, sau 3 phút anh cũng sẽ trả lời cô, nhưng lần này lại như đá chìm xuống biển, có lẽ nào anh không mang theo điện thoại? Nhưng cô khi cô điện qua, thì anh lại tắt máy, như vậy rõ ràng anh có mang theo.
Đã xảy ra chuyện gì? Tĩnh Tri bắt đầu suy nghĩ miên man, phụ nữ có thai thường mẫn cảm đa nghi hơi so với lúc bình thường, có rất nhiều phụ nữ lúc mang thai, thường phiền não những chuyện vớ vẩn nào đó mà khóc lóc thương tâm, cũng luôn nghi ngờ chồng mình bên ngoài…Cô cũng giống như vậy.
Tĩnh Tri như điên rồi, cô cầm lấy điện thoại gọi qua, lại bị cắt máy.
Nước mắt không ngừng rơi xuống, hành động giống như mất kiểm soát, chỉ máy móc một lần lại một lần gọi qua.
Lâm Tịch Nhan nhìn điện thoại không ngừng run lên trên sô-pha, trên màn hình hiện lên một cái tên phụ nữ, Tĩnh Tri.
Chỉ nhìn cái tên thôi, cũng biết được người này nhất định là một cô gái vô cùng xinh đẹp nhã nhặn lịch sự, trong lòng bắt đầu thấy chua xót, trong điện thoại của Thiệu Đình cũng có số điện thoại của cô ta, nhưng chỉ lưu một cái tên xa lạ Lâm tiểu thư.
Lâm Tịch Nhan lại tắt máy một lần nữa, nhưng người này vẫn bám riết không tha, cô ta cảm thấy vô cùng khó chịu, ánh mắt xoay chuyển, nhìn về phía phòng tắm.
Hôm nay là sinh nhật mẹ cô ta, cô cố ý mời Thiệu Đình tới để cùng ăn mừng, nhưng tiệc mới bắt đầu không lâu, một đứa nhỏ bên họ hàng té đụng phải chồng bánh ngọt, anh lịch sự đỡ giúp cô, sau đó, toàn bộ bánh ngọt đều dính trên tay anh.
Bởi vì là sinh nhật của người lớn, bỏ về trước thì không tiện, vì vậy anh liền mượn toilet trong nhà cô ta, anh cởi cái áo dơ ném lên sôfa, điện thoại cũng để ở đó luôn.
Tiếng nước chảy còn vang không ngừng, mà điện thoại vẫn cứ rung mãi, càng nghe càng chói tay, từng tiếng từng tiếng đánh vào thần kinh cô ta, đối với cái tên của người phụ nữ trên điện thoại khiến cô ta ghen tị vô cùng, rốt cuộc cô ta không nhịn được nữa, cầm lấy điện thoại, nhấn nút nghe máy.
Tim Lâm Tịch Nhan gần như ngừng đập, thấy tiếng nước trong phòng vẫn không ngừng, tim cô ta mới dần bình ổn trở lại, lúc nghe máy truyền tới một giọng nữ mềm mại như nhược, mơ hồ nghe được vài tiếng nghẹn ngào nức nở: “Thiệu Đình.”
Cô gái này có thể gọi tên anh thân thuộc như vậy! Quan hệ của bọn họ là gì…Lâm Tim Nhan chỉ thấy trái tim mình như bị ai đó bóp chặt , đau đến không thể chịu được.
“Thiệu Đình? Sao anh không nói gì hết vậy? Anh có đang nghe máy không?” Giọng nói trên điện thoại mang theo một tia lo lắng, Lâm Tịch Nhan lại nghe thành giọng nói ái muội mờ ám, cô ta nắm chặt điện thoại, đưa đến bên tai, miệng khẽ mở, sau đó, cô ta nghe được giọng nói của chính mình, mang theo một vài tia lười biếng yêu mị: “A lô, xin hỏi cô là ai? Thiệu Đình đang tắm, cô có chuyện gì sao? Tôi có thể gọi anh ấy giúp cô…”
Điện thoại trên tay lập tức rơi xuống mặt đất, Tĩnh Tri ôm lấy ngực, cố gắng thở từng hơi một, nước mắt cô cũng đã cạn, chỉ cảm thấy trái tim vô cùng khó chịu, cô cảm thấy khí quản của mình như bị chặn lại, không thể hô hấp nổi, cô ôm lấy ngực mình, tựa vào sofa, gương mặt vì kiềm nén mà đỏ lên, hơn nữa lúc nãy cô vừa mới òa lên khóc nức nở. Di động bị cô dẫm trên mặt đất, cô đứng dậy vừa khóc vừa chạy ra ngoài, va phải Bình Bình đang cầm báo cáo đi tới.
Bình Bình hoảng sợ, cuống quít đỡ lấy cô, nhìn thấy gương mặt cô đầy nước mắt, Bình bình sợ hãi, theo bản năng nhìn xuống dưới thân cô, thấy chiếc váy bằng lụa vẫn trắng tinh như thường, cô mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực: “Chị Tĩnh Tri, chị làm em sợ gần chết, làm em tưởng bảo bối tiểu Khả của chúng ta xảy ra chuyện gì…”
“Chị muốn đi châu Úc, Bình Bình…đi ngay bây giờ, em gọi An Thành đưa chị ra sân bay…Đi ngay lập tức, đi châu Úc.” Nước mắt Tĩnh Tri lại thi nhau rơi xuống, cô nắm lấy tay Bình Bình ra sức lay động, nói năng lộn xộn, Bình Bình nghe mà không hiểu chuyện gì: “Chị Tĩnh Tri, chúng ta đi châu Úc làm gì? Chị quên bác sĩ nói gì rồi sao? Thân thể của chị không tốt, không thể đi xa, càng không thể ra nước ngoài du lịch được.”
“Chị không phải đi du lịch…Chị muốn đi tìm anh ấy…Bình Bình…em mau đi tìm An Thành, nhanh lên đi…” Toàn thân Tĩnh Tri phát run lên, hai tay bắt lấy Bình Bình đều lạnh buốt.
Bình Bình không biết phải làm gì cho tốt, bèn nâng cô ngồi xuống bên cạnh: “Chị Tĩnh Tri, chị ngồi nghỉ trước, em đi gọi An Thành…”
Thấy cô ngoan ngoãn ngồi chờ, Bình Bình không dám chậm trễ, chạy ra ngoài tìm An Thành.
Điện thoại bị cô đá văng, đã sớm tắt, Tĩnh Tri ngồi ngây ngốc ở một chỗ, không biết trải qua bao lâu, giống như chỉ có mấy phút, lại giống như trôi qua cả nửa thế kỉ, di động của cô bỗng nhiên vang lên, toàn thân Tĩnh Tri run lên, lại chăm chú cái đồ vật nho nhỏ như thể quái vật, cô không dám đi tới, cũng không dám nhìn xem là ai gửi tin nhắn, giọng nói vừa rồi của cô gái kia, như chặt đứt toàn bộ tự tin và mơ ước của cô.
Đứng lại một chỗ chờ đợi người, một khắc khi anh bỏ đi, cũng chỉ còn lại mình cô nơi đây.
Khi anh thật sự nói lời chia tay, liền thật sự muốn chia tay sao, mối quan hệ của bọn họ hiện tại, thật giống như lúc trước, chẳng qua, hai người tráo đổi thân phận mà thôi.
Tĩnh Tri nghĩ đến lúc trước chính mình kiên định bỏ đi không quay đầu lại, càng ngày càng hiểu rõ, tâm tình của anh hơn, giống như cô lúc trước.
Cô bỗng nhiên nở một nụ cười khổ, nước mắt từng hạt lại lăn dài, nhưng cô nhanh tay lau đi, đứng lên nhặt lấy điện thoại, mở ra.
Là anh, vẫn một câu ngắn ngủi:
Tối nay anh rất bận, ngày mai gọi lại cho em.
Cô chợt nở nụ cười, nụ cười lạnh nhạt với nước mắt.
Đúng vậy, công việc bận rộn, hồi nãy còn đang tắm, bây giờ ôm người đẹp trong ngực thôi.
Cô đờ đẫn nhìn màn hình điện thoại, ngón tay cứng ngắt nhưng gõ nhanh trên bàn phím: Không cần nữa.
Mạnh Thiệu Đình nhìn chằm chằm vào ba chữ cô gửi tới, một đầu mờ mịt mê man, sao cô lại tức giận? Hôm nay anh thật sự đi tiệc xã giao, kết thúc bữa tiệc thì bên cô cũng đã hơn mười giờ, dựa vào thói quen trước giờ của cô, cô đã đi ngủ, nên anh mới bảo ngày mai gọi điện cho cô, cô lại tức giận chuyện gì?
Mạnh Thiệu Đình cũng thấy hơi nóng nảy, tiện tay đáp lại một chữ: Tốt.
Âm thanh điện thoại vừa vang lên, Tĩnh Tri cuối đầu nhìn màn hình chỉ hiện lên một chữ, cô im lặng gập điện thoại lại, nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, Bảo Bảo giống như cảm nhận được lo lắng của cô, cũng hơi động đậy một chút, lòng bàn tay cảm nhận được máy thai, chỉ cảm thấy nước mắt rốt cuộc cũng không nín được, cô cúi đầu xuống, nhỏ giọng nỉ non một câu: “Ngượng ngùng, em cũng biết rồi đó, phụ nữ có thai đôi khi sẽ không khống chế được cảm xúc, bây giờ chị rất tốt.”
Bình Bình hơi nghi ngờ nhìn cô: “Chị Tĩnh Tri, chị thật sự không sao chứ? Có cần gọi điện cho nhị thiếu hay không?”
Tĩnh Tri khoát tay, mỉm cười nói: “Không cần, bọn tôi mới liên lạc xong, hôm nay anh ấy đi xã giao, không nên quấy rầy việc tốt của anh ấy.”