Chương 4
– Cảm ơn
Anh nhìn cô,khuôn mặt hồng hào,hai tay cứ cọ sắt vào nhau tạo ra ma sát.
– Không có gì.Đi về thôi trời đổ tuyết rồi!
Lúc này cô lên tiếng
– Này! Hay anh và tôi kết hôn,2 năm sau kiếm lí do không hợp nhau để li dị. Được không
Anh quay lại bế cô lên.Vì đường đã bị tuyết bao phủ 1 lớp dày,thấy cô mang đôi giày đo chắc chẵn sẽ bị phỏng lạnh chân nên anh bế cô lên.
Đang đứng thì tự nhiên có bàn tay của ai đó nhấc bỏng lên khiến cô hơi bối rối. Anh lên tiếng
– Chuyện đó tính sau, đi về trước đã.Tôi chắc chắn bố mẹ hai bên đã đi chơi mai mới về,họ sẽ bắt chúng ta ở cùng nhà và ngủ cùng phòng nên hãy diễn cho tốt
cô có hơi bất ngờ bởi những điều vừa thốt ra từ miệng anh,nhưng cô vẫn hỏi
– Sao họ biết được chúng ta thật sẽ ngủ chung?
– Camera
Nói xong anh bế cô bước đi trong ánh mắt ngững mộ của các cô gái có mặt ở đó. Đến xe anh thả cô xuống,mở cửa xe cho cô rồi mới về lại vị trí của mình.
Vẫn như cũ trong xe yên tĩnh không 1 tiếng động. Cô nhìn đường xá,anh thì tập trung lái xe. Sau gần 1h di chuyển thì cũng đến nhà,trong túi quần anh tiếng điện thoại vang lên,nhìn dòng chữ đề “Mẹ” anh bắt máy
– alo
đầu dây bên kia trả lời rất nhanh
– Con đưa con bé về nhà mình nha, cho con bé ngủ trong phòng của con á.
– Vâng
sau khi nói chuyện xong anh cúp máy.Quay sang nhìn người bên cạnh thì thấy Hàn Nguyên đã ngủ hồi nài không hay. Lái xe vào bãi,anh lại tiếp tục bế cô lên phòng mình.Đặt cô xuống giường,anh cởi giày,nón của cô treo lên trên móc.Xong xui anh đi vào nhà tắm (cái này thì ai cũng buêts vào nhà tắm để làm gì)
Tắm xong bước ra với chiếc áo thun và chiếc quần thể thao dài ( mấy bà thất vong chưa). Quay qua thấy cô vẫn ngủ nên anh đi thẳng đến bàn.
Hơn 2h giờ thì cô tỉnh giấc, ngồi dậy thì thấy mình đang nằm trên giường còn ngưòi đó thì vần đang ngồ trước máy tính.
Ngồi chờ tỉnh táo 1 lúc thì cô rời giường,đi đến bàn làm việc của anh nói
– Trả lại giường cho anh
Anh lúc này mới nhận ra cô đã thức giấc
– Tại sao không ngủ thêm,dậy sớm làn gì?
Cô không trả lời chỉ thẫn thờ nhìn đi lại có chiếc túi xách của mình. Lúc sau cô mới lên tiếng
– Ngủ không được. nữa, với chẳng giành giường của anh thì không hay
Nghe thấy câu trả lời thốt ra từ miệng cô,anh khẽ mỉm cười,đáp
– Không cần
Cô lấy điện thoại cùng với tại nghe,vừa lấy vừa trả lời.
– tôi về đây, ngủ ngon
Chưa đợi anh trả lời cô đã phí ra khỏi phòng.Lúc ra cô mới thấy mình ngu,vù mới chỉ 2h,xe đâu mà cho cô đi. Đang miên mang suy nghĩ thì từ đằng sau có giành nói
– Ở lại đây 1 đêm đi,bây giờ chẳng có xe cho cô về đâu.
Cô nghe vậy cũng thấy có lí bảo
– Cũng được vậy anh sắp xếp cho tôi 1 phòng đi
Đôi chân mày rậm khẽ nhiều lại trả lời
– Bây giờ không được.Cô ngủ ở phòng tôi,tôi sang phòng sách ngủ.
Chưa để cô trả lời thì anh đã đi mất tiêu. Sau 1 hồi đứng ngây ra thì cô ngoan ngoãn đi về phòng anh.