Chương 22
– Có lẽ vì đau đến mức không thể khóc.
Câu trả lời ngắn gọn,cô đứng dậy vương vai mùi hương thơm hoa ngài dịu dàng từ cơ thể đập vào cánh mũi anh nó cũng giống như lần đầu tiên hai người gặp nhau chính vì mùi hương này mà đã khiến anh chú ý.
Mùi hương nhè nhẹ dịu dàng lại có chút khó đoán hệt như con người cô lúc này lúc kia ngửi bên ngoài thì nghe mùi hoa nhàu nhưng ngửi kỉ lại là mùi hoa anh túc ngửi một lần lại muốn ngửi thêm nữa không muốn dừng lại.
Anh bị mê hoặc bởi mùi hương này nó giống như một liều thuốc phiện ngửi một lần lại chỉ muốn ngửi thêm.
Cô quay lại nhìn anh tỏ vẻ muốn đi về chứ không muốn ngồi đây nữa. Thấy anh mắt đó của cô anh cũng đứng dậy đi. Hai người cùng nhau rảo bước dưới anh đèn đường hiu hắt vàng. Anh đi sau cô.
Dù Hàn Nguyên cao 1m68 nhưng cô vẫn thấp hơn anh cả cái đầu nên từ góc độ của anh nhìn xuống thì cô như một cô nấm lùn biết đi..
Mùi hương trên người Hàn Nguyên nhẹ nhàn bị gió thổi ra sau đập vào cánh mũi khiến anh.
Hai người đi bộ về lại xe. Trên đường về nhà chẳng ai nói với ai câu nào khiến không khí trong xe càng ngột ngạt nhưng với tích cách kiệm lời của hai người chắc chắn sẽ chẳng bao giờ mở miệng vì những chuyện không quan trọng.
*cạch*
Về đến nhà, ai về phòng nấy chẳng hé miệng nửa lời.
Quý Phong về phòng, đi tới tủ quần áo chọn đại một bộ đồ ngủ rồi vào phòng tắm dù đã khuya nhưng với cái bệnh sạch sẽ của mình thì dù trễ đến mấy cũng phải đi tắm.
30 phút sau anh bước ra khỏi phòng tắm với cái đầu ước sủng.Quý Phong bước tới tủ rựu lấy ra một chai rồi ngồi xuống ghế sofa trong phòng nhâm nhi từng ly rựu.
Vị rựu cay xè nồng nàng trôi xuống cổ anh, uống hết ly này đến ly khác trong đầu lại đang nghĩ về câu chuyện hồi nãy Hàn Nguyên kể cho mình mà anh tim anh cứ thắt lại, chẳng thể hiểu nổi một cô gái trông có vẻ mỏng manh như vậy lại hút thuốc uống rựu, chẳng biết cô còn trải qua những gì nữa. Cũng không biết cô đã kiên cường và mạnh mẽ đến đâu mà có thể chịu đựng được những điều như thế.
Nghĩ vu vơ một hồi anh cũng đã lên giường đi ngủ.
Bên phía cô bên này cũng chẳng khác gì anh làm ấy bề phòng cô cũng chọn cho mình một bộ đồ ngủ rồi đi vào phòng tắm xong ra lại ngồi hút thuốc, uống rựu. Vừa uống vừa nói chuyện trong đầu
– Tại sao mình lại kể cho anh ta chuyện này chứ trong khi mình với anh ta chỉ là mối quan hệ vợ chồng trên giấy tờ thôi mà, bị anh ta hôn hai cái cái lú luôn hả trời. Nhưng không biết bây giờ anh ta ngủ chưa nữa.
Nghỉ ngợi một hồi cô ngồi vào bàn làm việc của mình rồi làm cho xong công việc đang giang dở.
Ngồi đánh máy một hồi nhìn lên đồng hồ cũng đã 5h sáng Hàn Nguyên thu gọn đống giấy tờ trên bàn rồi đi lại bàn trang điểm lấy một lọ thuốc ngủ uống một viên rồi trèo lên giường, 1 tiếng sau cô cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ mơ màng.
Đúng vậy, từ trước tới giờ cô luôn phải uống thuốc thước ngủ trước khi đi ngủ vì nếu không có thì cô sẽ thức trắng, những cơn đau êm ẩm do bệnh tật mang lại làm sao cô có thể ngủ được chứ chỉ có thể dùng thuốc tạm thời.
Trên bàn trang điểm của cô cũng toàn là những lọ thuốc.Bệnh tật đã biến cô trở thành một con người sống nhờ vào thuốc.