Chương 19
Tiến đến chỗ bàn ăn kéo ghế ngồi đối diện anh, anh ngước mắt lên đã thấy cô ngồi đó liền cất lời.
– Ăn đi
Sao khi nghe được câu nói từ phía đối diện cô cũng cầm đũa lên bắt đầu ăn, anh để ý cô ăn rất ít mỗi lần ăn chỉ là một ít cơm và thức ăn.
Hai người chẳng ai nói với ai câu nào tập trung ăn cho xong bữa cơm.Anh phụ cô dọn dẹp rồi lên phòng khách ngồi, cô thì sắp chén vào máy rửa rồi cũng đi về phòng chẳng thèm nhìn anh lấy một cái.
Thấy thái độ của cô vậy anh hơi bực, dẫu sao mình cũng là chồng của cô ấy vậy mà cô ấy lại…Tức chết ông đây rồi!
Chiều nay Quý Phong quyết định không lên công ty ở nhà xem cô vợ nhỏ này làm gì. Anh vè phòng với tâm trạng buồn bực.
Thay bộ âu phục ra nhìn mình trước gương anh tự hỏi.
– Khuôn mặt,thân hình này được biết bao người mơ ước vậy mà cô ấy lại chẳng thèm đếm xỉa tới dù chỉ một lần người gì đâu mà lạnh lùng dữ không biết.
Thay xong đồ Quý Phong buồn bực leo lên giường nằm, chằn chọc mãi không ngủ được anh quyết định xuống nhà.
Vừa tới phòng bếp đã thấy Hàn Nguyên lúi húi làm gì trong bếp, vù cái tính tò mò nên anh quyết định vào xem thử.
Thấy cô đang trộn bột anh thắc mắt hỏi
– Làm gì đấy?
Nghe tiếng anh phát ra từ đằng sau cô có chút giật mình trả lời
– Làm bánh
– Bánh gì?
– Su kem giòn.
Anh săn tay áo lên phụ cô. Hai người hì hục một hồi cũng xong.
Anh và cô ra sofa ngồi đợi bánh chính.
Hai người ngồi đối diện nhau chẳng nói gì chỉ chuyên tâm vào màn hình điện thoại.
*Ting*
Tiếng lò nướng vang lên, cô vội vội vàng vàng vào coi bánh, còn anh vẫn điềm đạm ngồi ở ngoài.
Lấy bánh ra cho kem vào bên trong bánh cẩn thận cho bánh vào trong hộp giấy.
Cô lại chạy về phòng thay đồ.
Thật ra cô làm bánh cho mấy đứa trong phòng thí nghiệm, tại mấy bữa nay không tới chắc bọn nó vất vả lắm
Thay đồ xong cô vài bếp lấy một đĩa bánh nhỏ cùng một ly trà đặt xuống bàn cho anh, nói
– Coi như công anh làm bánh phụ tôi.
Nói xong cô cũng rời đi để lại anh với gương mặt tràn chề thất vọng.
Thấy cô mấy với mấy gói bánh trên tay cả bọn mừng lắm. Cứ nhao nhao lấy bánh. Cô phát xong bánh, đi đến bàn kiểm tra thí nghiệm một lát rồi cũng về.
Vừa bước vào nhà đã thấy anh đang ngồi trên ghế sofa làm việc, cô ngồi xuống đối diện anh nhưng anh chẳng thèm cất lời vì đang giận cô.
Cô thấy sắc mặt anh đen như đít nồi thì hỏi
– Anh sao thế?
Giọng anh ủ rủ trả lời
– Chẳng sao
Cô nghe cái giọng này sao giống như mấy đứa con nít khi dỗi ấy nhờ. Nhưng vẫn đáp “ờ”
Câu “ờ” của cô khiến anh càng tức chẳng thèm nói chuyện nữa.
Hàn Nguyên móc trong túi ra viên kẹo định ăn nhưng lỡ trượt tay làm rơi qua phía anh ngồi, thấy anh đang tập trụng làm việc nên cô không nhờ anh lấy dùm mà đi qua đó nhặt kẹo.
Lúc đang mò thì anh bỗng chợt ôm eo cô kéo về phía mình, cô ngồi gọn trong lòng anh, anh nhìn cô với anh mắt đầy ma mị nói
– Tôi bỏ thời gian cả buổi chiều làm bánh phụ em mà em chỉ cho tôi hai cái bánh, em nghĩ thằng này ngốc à
Cô khá bất ngờ vì hành động lúc nãy của anh nhưng vần trả lời
– Thế ang muốn…
Chưa kịp dứt câu anh đã ngậm lấy cánh môi cô.