Chương 16
Quý Phong thấy cô không lên tiếng nghĩ cô ngủ say nên anh vừa lay người cô vừa lập lại câu nói hồi nãy.
Hàn Nguyên vẫn không trả lời tiếp tục nằm giả ngủ. Thấy cô không dậy nên anh quyết định bế cô dậy luôn.
Bị bế lên bất ngờ khiến cô hoảng hốt trợn mắt nhìn anh, nói
– Thả tôi xuống!
Quý Phong vẫn không có ý định thả Hàn Nguyên xuống mà vẫn cứ tiếp tục đi về phía bàn ăn.
Phòng cô nằm là phòng Vip có bàn ghế ăn đầy đủ.
Anh đặt cô xuống ghế.
Vừa ngồi xuống đập vào mắt cô là một bàn thức ăn thịnh soạn.Cũng phải 2 đến 3 người ăn.
Quý Phong ngồi đối diện cô, hai người ăn nhưng tuyệt nhiên không nói lời nào. Anh thì gắp đồ ăn cô. Hàn Nguyên đang cặm cuội ăn thì máu từ đâu rớt xuống bát cơm của cô theo đó là cơn đau thấu xương khiến cô run rẩy mà khụy xuống.
Quý Phong lúc này hoảng loạn đến lóng ngóng tay chân.
Quý Phong đang lấy điện thoại gọi bác sĩ thì Hàn Nguyên chẳng biết lấy sức ở đâu ra mà chạy bay khỏi phòng.
Cô chạy càng nhanh thì máu mũi chảy càng nhiều.
Mọi người ngoài hành lang nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.
Cô đi đến đâu máu nhỏ đến đó,chiếc áo bệnh nhân nay đã lắm lem máu.
Quý Phong không chạy theo cô mà chỉ đứng nhìn bóng dáng nhỏ bé đang dần mờ đi giữa đám đông bệnh viện.
Anh biết cô làm gì nên không chạy theo mà chỉ đứng nhìn.
Cố gắng hết sức chạy tới phòng ông Bảo Quốc mở cửa xông vào. May ông đang ở phòng vừa thấy Hàn Nguyên với gương mặt đầy máu thì ông lập tức bật dậy chạy về phía cô.
Ông vừa chạy đến thì Hàn Nguyên đã ngã gục trên tay ông biết con bé đã dùng hết sức để chạy đến đây trong lúc bệnh trở nặng.
Ông chẳng nghĩ nhiều nhân lúc này kéo thêm thời gian sống của cô, ông kêu y tá đẩy cô thẳng vào phòng xạ trị.
Mỗi tiếng trôi qua trong phòng xạ trị khiến cô đau đến thấu sương. Nhưng không một lời kêu than, ông Quốc Bải nhìn cảnh đó mà lòng quặn thắt.
Ngày sưa ông có cô con gái chạt tuổi cô cũng bị ung thư máu nhưng không đồng ý xạ trị dù ông có khuyên nhủ thế nào. Thế rồi sau 4 năm sống với bệnh cô ra đi, nên giờ ống không muốn Hàn Nguyên bước vào vết xe đổ của con ông nữa.
Ông muốn Hàn Nguyên sống,con bé nhất định phải sống.
Lúc này Quý Phong đang đứng ngoài cửa phòng xạ trị nhìn vào trong,nhìn cảnh cô đau đến chết đi sống lại nhưng chẳng một lời kêu than cũng chẳng có giọt nước mắt nào khuôn mặt lại không chút biến sắc khiến tim anh bỗng dưng quặn thắt lại.
sau 8 tiếng xạ trị Hàn Nguyên mệt nên đã thiếp đi trên giường bệnh.
Quốc Bảo nhìn người con gái nằm trên giường với gương xanh xao khiến ông càng đau lòng hơn.
Nhìn Hàn Nguyên một lúc thì ông có ca bệnh nên rời đi, lúc này Quý Phong bước vào, ánh mắt anh nhìn cô khó hiểu.
Thu Hà,là cậu sao? Sao cậu bỏ tớ mà đi như thế!
Tớ xin lỗi, nhưng có cách đó mới khiến cho tớ thấy thoải mái như bây giờ. Có lẽ chỉ khi ra đi tớ mới thanh thản như vậy Hàn Nguyên à.
Mỗi ngày ngoài thời gian ở bên cậu ra thì tớ luôn trong trạng thái mệt mỏi và áp lực, những cây roi giáng xuống khiến tớ đau đớn, những lời chửi bới đến chói tai luôn miệng vang lên.
Những ngày tháng như vậy khiến tớ mệt mỏi. Chỉ khi ở bên cậu tớ mới thấy yên tâm, nhưng có lẽ điều hứa năm đó tớ không giữ được rồi.Tớ xin lỗi!