Chương 10
Bị câu hỏi của Hàn Nguyên kéo về thực tại,anh trả lời
– Sao cũng được
Cô gật đầu tỏ ý rồi cùng anh đi tới nới chụp ảnh, hai người cũng chụp kiểu đơn giản thôi.
Làm xong cũng đã hơn 5h nên anh hỏi Hàn Nguyên có muôn ăn gì không? Nhưng cô bảo vó việc bận nên phải ngay nên anh cũng đành thôi.
Đến phòng thí nghiệm liền nghe có tiếng xì xà bên trong kèm theo là mấy cái tiếng nhai nhót nhép,biết mấy đứa nhỏ biết cô đã đi Anh nên không có ở đây nên mới dám bầy đồ ăn ra như vậy thiệt hết nói nổi
Trong phòng thí nhiệm này cô là lớn tuổi nhất lại thêm là người đảm nhiệm chất vụ cao nhất nên gọi bằng mấy đứa cũng không sao.
*Cạch* Tiếng mở cửa đột nhiên của cô làm cả đám quay lại nhìn, thấy zepfiar ( là biệt danh của cô) đứng ngay cửa nhìn cả đám đồng thanh hét lên
– Zepfiar, chết rồi!
Cả bọn nháo nhàu dọn đống thức ăn bừa bộn trên bàn.Còn Readyia thì nhanh chân chạy đến bên cô vờ như không có chuyện gì lên tiếng
– Chị đại Zepfiar về rồi sao không báo với bọn em tiếng để ra sân bay đón. Mấy bữa nay không có chị ở đây với bọn em, chẳng có ai chơi nên bọn em rất buồn và nhớ Zepfiar.
Hàn Nguyên không nói gì chỉ lườm cả bọn 1 cái rồi đi đến tủ của mình để mặc đồ bảo hộ.
Hàn Nguyên rất nghiêm túc trong công việc và cô cũng cực kì nghiêm khắc nên ở đây ai cũng sợ,nhất là cô còn bị bệnh sạch sẽ cô rất ghét mùi đồ ăn vặt. Nên lúc nào không có cô ở đây cả bọn mới dám bầy tiệc như vậy. Xu ghê
Căn phòng lại trở lại vẻ yên lặng như cũ,chỉ có tiếng của những ống nghiệm thủy tinh va vào nhau.
Làm xuyên suốt đến nửa đêm cả bọn đều bắt đầu than thở với cô đói, thật ra cô cũng vậy chừng chừ một lát cô cất tiếng nói
– Dừng tay đi, tôi dẫn mọi người đi ăn.
Chẳng đợi cô nói thêm cả bọn nháo nhào cởi bỏ bộ đồ bảo hộ rồi nhanh nhanh kéo cô đi. Vì đây là lần đầu tiên nữa thần lạnh lùng Zepfiar bao ăn nên cả bọn vui sướng lắm.
Vì chưa bao giờ đi ăn khuya như thế nên cô không biết chỗ nào ngon nên đành nhờ mấy đứa chỉ, cả bọn dẫn cô đến một quán nhậu vỉa hè vì hôm nay cô trả tiền nên hết người này đến người kia dành giật chiếc menu gọi món còn gọi thêm cả bia nữa.
Hàn Nguyên không quen ăn mấy món ăn như vậy nên cô chỉ gọi một tô cháo nhỏ rồi ngồi ăn. Từ đầu đến giờ chỉ có Hàn Nguyên không nói còn ai cũng nói tíu ta tíu tít.
Bỗng nhiên Werty cầm chai bia đặt xuống phía bàn cô ngồi hô to
– Hôm nay chị đại Zepfiar phải uống với bọn em, không say không về!
Cả đám nghe thấy thế liền nháo nhào đòi cô phải uống cho bằng được
– Hôm nay chị không uống cả đám này không cho chị về.
Nghe thế Hàn Nguyên cũng miễn cưỡng cầm chai bia nóc 1 hơi sạch sẽ, thấy bia ở đây khá ngon lại có chút mệt trong người nên cô nói
– Hôm nay cứ uống đi mai chúng ta nghỉ một hôm.
Cả bọn vui mừng reo vang ai cũng nốc hết mình. Hơn 1 tiếng sau, sau một trận chiến kịch liệt ai cũng say mềm có người còn gục ngay tại chỗ, chỉ có mình cô còn chút tỉnh táo. Đi tới thanh toán tiền xong cô tốt bụng gọi xe chở cả bọn về khách ngủ.
Xong xui chẳng có hứng thú gọi xe nên Hàn Nguyên đi bộ về nhà từ quán nhậu này đi bộ về cũng mất gần một tiếng, thôi kệ.
Những ánh đèn mờ ảo chiếu xuống bờ vai nhỏ bé, trời đổ tuyết.Những bông tuyết nhỏ trắng xóa rơi xuống đầu rồi xuống bả vai nhỏ bé của cô.Bóng lưng nhỏ bé lạnh lẽo cô đơn dưới trời tuyết đã làm anh chú ý. Giờ này sao lại có người con đi bộ ở đây, càng chạy gần tới anh càng thấy quen.