Chương 7
Mạnh Như và Tần Phong hai người một trước một sau vào lớp khiến mọi ánh nhìn đổ dồn về phía cửa, Mạnh Như nhìn thấy mấy chục con mắt đang nhìn chòng chọc mình hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống. Nói gì thì nói cô vẫn là cảm thấy rất khó xử.
Hà Cầm thấy Mạnh Như đi tới đầy hứng thú nói:”Cậu với anh Phong đi chung sao?”
Mạnh Như đáp:”Không phải.”
Tần Phong nhìn Mạnh Như một cái cũng không tỏ ra vẻ gì không hài lòng với câu trả lời của cô liền trực tiếp làm một loạt động tác quen thuộc hàng ngày rồi gục đầu xuống bàn…ngủ.
Mạnh Như thấy anh không nói gì chỉ yên lặng mở cặp sách lôi ra một đống đề toán để lên bàn rồi say mể giải từng tờ. Đối với Mạnh Như không có gì quan trọng hơn đề toán cả! Trước đó cô đang là nghiên cứu sinh của đại học trọng điểm, nếu không có gì sai sót cô sẽ tham gia giải đấu máy tính để cạnh tranh giải thưởng Turing* với số tiền thưởng kinh người. Nhưng người tính thì đâu có bằng trời tính cơ chứ.
Giải thưởng Turing là giải thưởng thường niên của Hiệp hội Khoa học Máy tính Association for Computing Machinery cho các cá nhân hoặc một tập thể với những đóng góp quan trọng cho cộng đồng khoa học máy tính.
Đối mặt với vài đề toán cấp ba dễ như ăn kẹo này Mạnh Như chỉ cần lướt sơ qua đã có thể nhìn ra kết quả, nếu cô tính toán không nhầm sang tuần sẽ là cuộc thi tháng.
Mạnh Như đang tính toán có nên cướp vị trí đứng đầu của Bùi Cảnh Thâm không tại cô đã điều tra qua tiền thưởng hạng nhất rất là lớn mà đối với tay săn tiền thưởng như Mạnh Như thì không thể không để ý.
Một nữ sinh xinh đẹp đứng trước cửa lớp, e thẹn nhìn vào bên trong sau đó vài người bạn nữ đi cùng nữ sinh kia khuyến khích vài câu giống như được tiếp thêm sức mạnh cô bé liền đi đến trước bàn Tần Phong cất giọng nói ngọt ngào.
“Đàn anh Tần, em thích anh đã lâu mong anh đồng ý làm bạn trai em.”
Nghe được giọng nói của nữ sinh Tần Phong ngẩng đầu lên, đối diện với tầm mắt của nữ sinh gương mặt anh không hiện lên vẻ gì, cũng không lấy làm lạ. Chuyện tỏ tình thôi ấy mà.
Tim nữ sinh đập thình thịch cô cảm thấy giống như tim mình sắp văng khỏi lồng ngực.
Tần Phong nhìn cô sau đó như nghĩ ra gì, lại quay sang nhìn bóng lưng đang hăng say giải đề của Mạnh Như thuận tiện với lấy một lọn tóc của cô chơi đùa trong lòng bàn tay. Mạnh Như tuy làm gia vẻ đang giải đề nhưng thực chất là đang dỏng tai đề hết công lực lên nghe ngóng, lúc này cảm nhận được Tần Phong đang cầm tóc mình khiến cô có chút giật mình không hiểu chỉ muốn giật lại lọn tóc của mình trên tay anh.
Nữ sinh thấy hành động của Tần Phong khuôn mặt không khỏi có hơi đen lại. Tần Phong nói như là cho Mạnh Như nghe cũng như là cho nữ sinh kia nghe.
“Cậu nói xem tôi có nên làm bạn trai của đàn em này không?”
Mạnh Như:”…” Wtf??? Chuyện này sao lại hỏi tôi, tôi đâu biết gì.
Mạnh Như có chút không tin vào tai mình, quay xuống nhìn anh lọn tóc trên tay của Tần Phong cũng vì thế mà vụt mất, anh có chút không vui. Lọn tóc kia rất mềm mượt anh rất thích.
“Cậu nói gì kỳ vậy, cậu đồng ý hay không sao lại hỏi tôi.”
Tần Phong nhún vai:”Sao lại không chứ?”
Nữ sinh nghe cuộc nói chuyện của hai người như hiểu ra gì đó, khuôn mặt bắt đầu co lại chực sắp khóc đến nơi.
Tần Phong thấy thiên hạ chưa đủ loạn giơ tay chỉ chỉ vào Mạnh Như.
“Đàn em, em hiểu mà.” Nói rồi bày ra bộ giáng thở dài.
Nữ sinh không nhịn được nữa liền quay đầu chạy đi, cô cảm thấy chuyện này thật mất mặt hơn nữa cô đâu có kém Mạnh Như ở điểm nào cơ chứ?
Vài bạn học không nhịn được liền xúm vào hóng hớt.
“Ồ anh Phong, chuyện này là từ khi nào mà nhanh vậy.”
“Anh Phong à, người ta là thiên kim nhà họ Lý đó nha, là hoa khôi của khối 10 biết bao người theo đuổi đó.”
“Mày nói ngu quá, anh Phong mà còn cần để ý đến cô bé kia là thiên kim nhà họ nào sao.”
“Anh Phong với Mạnh Như là từ khi nào vậy? Sao tôi không biết vậy ta.”
Nhìn khuôn mặt đểu giả của Tần Phong, Mạnh Như hận không thể đấm một cái. Đối diện với anh mắt tò mò của nhiều người cô chỉ khẽ nói giọng mà hai người nghe thấy, hơi thở thiếu nữ đến gần trong gang tấc Tần Phong tự nhiên cảm thấy hơi khó thở. Anh hơi mím môi nhìn đôi môi đỏ mọng của Mạnh Như rồi nhìn xuống cần cổ trắng nõn đến hàng xương quai xanh xinh đẹp thoắt ẩn thoắt hiện sau chiếc áo trắng của cô nhịn không được khẽ nuốt nước bọt.
“Cậu nói vậy rất dễ người khác hiểu lầm đấy.”
Tần Phong không để ý nói:” Vậy cứ để họ hiểu lầm đi, không phải trước đó cậu rất thích như vậy với họ Bùi bên kia sao?”
Mạnh Như đen mặt, Tần Phong liền nói tiếp:” Tôi với tên kia cũng ảnh có sức ảnh hưởng như nhau nếu cậu cọ theo tôi thì sẽ không ăn thiệt đâu, dù sao…” Nói đến đây anh liền ngừng lại khẽ nhích gần cô hơn nữa nhìn thẳng vào mắt cô:” Dù sao hiện tại tôi cũng cảm thấy khá hứng thú và tình nguyện.”