Chương 6
Tuyến xe chạy đến trường cấp ba Kim Thành khá nhiều học sinh đứng xếp hàng, lẫn trong đám người Mạnh Như ngạc nhiên nhận ra Tần Phong. Anh đứng trong đám người hơi cúi đầu không biết suy nghĩ chuyện gì đó, một tay tùy ý xỏ vào túi áo khoác đồng phục. Mạnh Như nhìn anh như hạc trong bầy gà, khí chất cao ngạo đó thật sự không lẫn vào đâu được.
Như thể cảm nhận được tầm mắt đang chăm chú nhìn mình Tần Phong ngẩng đầu đối diện với tầm mắt của Mạnh Như, anh hơi nhíu mày sau đó như bừng tỉnh mà nhận ra cô. Anh bước về phía cô nở nụ cười:”Bạn học, cậu cũng đợi xe buýt sao.”
Đối diện với Tần Phong cao lớn áp đảo Mạnh Như cảm thấy hơi khó thở, cô không thích cảm giác bị người khác áp đảo này lắm chỉ qua loa trả lời lại anh:”Đúng vậy, chào cậu.”
Nói rồi bước chân cô khẽ dịch qua, tuy nhan sắc của Tần Phong cô rất thích nhưng mà nghĩ đến sau này Tần Phong sẽ xử đẹp mình cô liền không tự chủ được liền có chút sợ hãi, dù sao bây giờ cô đã là nguyên chủ sao lại không cần mạng nữa cơ chứ? Đây đã không còn là cuốn sách mà cô đọc qua nữa mà nó là một thế giới thực sự mà cô đang trải qua.
Tần Phong thấy dáng vẻ của cô liền nhích lại thêm một bước:”Sao vậy? Tôi có đáng sợ lắm hả?” Anh ra vẻ không hiểu hỏi.
“Không có, cậu rất đẹp trai.”
“Ừm, vậy tại sao cậu lại có vẻ sợ sệt mỗi khi nói chuyện với tôi vậy?”
“Cậu nhầm rồi đó là do tôi nhát người lạ.”
Tần Phong nhìn cô đầy hứng thú:”Ồ! là vậy sao.”
Mạnh Như thật sự không biết nói gì với anh, hai người đứng im lặng cùng đánh giá đối phương, đợi một chút xe buýt cũng đến Tần Phong thân cao chân dài nhưng đầy thân sỹ đi sau để Mạnh Như lên trước.
Mạnh Như âm thầm khó hiểu tại sao mình lại gặp được Tần Phong ở đây, tuy trong sách không miêu tả rõ về Tần Phong trước khi có tình cảm với nữ chính nhưng lại miêu tả rất rõ gia thế của anh. Thiếu gia như ảnh hẳn sẽ không nên chen chúc ở xe buýt mới đúng.
Mạnh Như chọn dãy ghế cuối cạnh cửa sổ sau đó cô cảm thấy không hợp lý mà thấy Tần Phong đang đi về phía mình, tiếp đó cô lại thấy ngoài ý muốn là Tần Phong ngồi cạnh cô.
Mạnh Như:”…”
Ý gì đây.
Tần Phong đầy hứng thú ngồi cạnh Mạnh Như, anh cảm thấy cô gái này có gì đó khơi gợi lên sự tò mò của anh.
“Lại ngồi cùng nhau rồi, cậu nói xem đây có phải là duyên phận không.”
Mạnh Như nhìn anh thầm nghĩ, nghe nói trước khi chung tình với Lệ Thư An, Tần Phong khá sát gái quả không sai. Với cái gia thế và giao diện của anh thì muốn loại con gái như thế nào chẳng được.
“Đúng là duyên phận.” Mạnh Như đáp.
Trên xe có không ít người len lén nhìn hai người, Mạnh Như và Tần Phong ở trong trường không ai không biết qua, chỉ là Tần Phong thỉnh thoảng hay đi xe buýt đến trường thì không nói đến cả Mạnh Như mắc bệnh công chúa kia cũng chen chúc trên chuyến xe này khiến người ta không khỏi thấy làm lạ, hai người kia lại còn nói chuyện trông có vẻ khá thân thiết.
Mạnh Như cảm thấy Tần Phong như một chú chó lớn vậy khi chủ nhân không để ý liền tìm mọi cách để tạo sự chú ý.
Mạnh Như:”…” Không ngờ mình lại to gan đến mức có suy nghĩ như vậy.
Chẳng mấy chốc mà đã đến trường, chiếc xe buýt đỗ cách cổng trường một khoảng, giữa dàn xe hơi đắt đỏ chiếc xe trông có vẻ lạc đàn.
Mạnh Như định bỏ qua Tần Phong để xuống xe nhưng ai mà ngờ chân anh quá dài chắn hết lối đi, mà hiện giờ người kia đang bộ dáng “mau năn nỉ ta rời chân”.
Mạnh Như cạn lời, nếu cô muốn ra thì sẽ phải bước trước một chân qua chân anh mà tư thế đó trông có vẻ hơi kỳ, không cẩn thận là dính tin đồn linh tinh ngay.
“Cậu không xuống xe sao?”. Mạnh Như hỏi.
Tần Phong làm bộ nhíu mày:”Tại tôi thấy cậu vẫn còn ngồi nên ngồi chung với cậu.”
Mạnh Như:”…” Nực cười.
“Tôi xuống xe bây giờ, phiền cậu đi trước.”
Mạnh Như nói, Tần Phong liền ra vẻ hào sảng nói:”Được thôi.”
Hai người một trước một sau đi cùng nhau, không ít người ngoái đầu lại nhìn, có vài tiếng xôn xao vang lên trong đám người.
“Tần thiếu không lẽ lại đi nhìn trúng Mạnh Như sao?”
“Không thể nào, chắc là trùng hợp thôi chứ sao lại có thể nhìn trúng cậu ta được.”
“Mấy cậu không để ý sao, từ hôm qua đến giờ Mạnh Như rất kỳ lạ à, chắc là theo đuổi Bùi thần không được nên chuyển qua Tần thiếu.”
“Đúng là đồ hồ ly tinh mà.”
Mạnh Như nhíu mày, cô nghe thấy những tiếng bàn tán đó đều là ác ý khiến bước chân cô không tự chủ được mà càng nhanh hơn, đời trước cô còn chưa từng trải qua cảm giác như này đâu.